Sở Quân Huân quay người lại đã thấy Sở Quân Bội Nhi ngồi khổ sở trên nền gạch cứng, mặt của cô ta nhăn nhó lại, tay sờ nắn cái chân chỉ vừa mới tháo bột.
Anh vội vã bước lại chỗ của cô ta xem tình hình.
"Bội Nhi, em không sao chứ?"
"Chân em lại đau quá, có khi nào...!bị...!nứt xương ra rồi không? A..."
Sở Quân Bội Nhi đau đến không còn sức nói trọn vẹn một câu rành mạch, giọng nói của cô ta run run ngắt quãng.
Sở Quân Huân chặt lưỡi, anh không nỡ để cô ta trong tình trạng đau đớn như thế liền bế cô ta lên, muốn đưa cô ta đi chữa trị.
"Thật là, đã sắp khỏi rồi còn để bất cẩn như vậy.
Em tốt nhất nên ở nhà, từ giờ đừng đi đâu cả cho đến khi vết thương khỏi hẳn."
Những lời trách móc của Sở Quân Huân vào ngay lúc này chỉ thực sự khiến cho Sở Quân Bội Nhi càng thêm vui vẻ, anh lần thứ hai chịu bế cô ta trên tay, thì cũng sẽ có lần thứ ba, thứ tư và vô số lần khác nữa.
Đôi tay mà anh tự hào nói chỉ dành để bế Lâm Liên Kiều, giờ thì nó không đúng nữa rồi.
Lúc anh bế cô ta đứng dậy, cô ta lại cố ý choàng tay lên vai anh thật chặt, bày ra vẻ mặt hối lỗi, vì cô ta biết phía dưới có người đang nhìn, trong số có thể có cả Lâm Liên Kiều.
"Em xin lỗi, em hứa sẽ cẩn thận hơn, sẽ không làm anh lo lắng nữa."
Sở Quân Huân nhíu mày nhìn cô ta, tầm mắt bất chợt để ý thấy bên dưới là đám đông đang nhìn về phía trên này.
Đôi mắt anh thấy càng thấy rõ hơn, Lâm Liên Kiều cũng đang mở to mắt nhìn anh đang bế trên tay người con gái khác.
Trong lòng bất giác nảy lên cảm giác sợ cô hiểu lầm, nhưng việc chữa trị của Sở Quân Bội Nhi cũng không thể chậm trễ.
Anh không có quá nhiều đắn đo mà vẫn nhanh chóng quyết định ưu tiên việc đưa cô ta đi trước, rốt cuộc vẫn là ngoảnh mặt lại với cô.
"Trên đó có chuyện gì vậy, hình như tôi vừa nghe thấy tiếng hét thì phải."
Có người trong đám đông bên dưới còn nhận ra Sở Quân Huân mà rất kinh ngạc.
"Người trên đó chẳng phải là ngài Sở Quân sao, ngài ấy đang bế ai vậy? Chẳng phải ngài ấy và Lâm Liên Kiều…"
Cả Thiên thành này, ai chăm đọc báo cũng biết việc Lâm Liên Kiều đang là bạn gái của Sở Quân Huân.
Từ lúc đám cưới ở nhà họ Tiêu, hai người sánh bước đi cùng nhau, nó đồng nghĩa với việc chính thức công khai mối quan hệ rồi.
Người kia vừa nhắc tới đã nhanh chóng liếc nhìn xem biểu hiện của Lâm Liên Kiều mà từ từ nhỏ giọng.
Nhưng có người không tinh ý như thế, giọng nói vẫn oang oang to rõ.
"Hình như người ngài ấy bế là Sở Quân tiểu thư, nghe nói hai người đó không có quan hệ ruột thịt, có khi nào…"
Vế đằng sau, không cần nói ra chắc ai cũng biết được đó là gì.
Giữa một người đàn ông đã trưởng thành và một cô gái đang ở độ tuổi xuân sắc rạng rỡ, hai người không cùng huyết thống, lại sống chung một nhà, thứ nhiều người đang nghĩ đến nhất đó là nảy sinh tình cảm nam nữ.
Có người thận trọng hơn liền vội vã chụp miệng người kia lại, có những thứ dù có biết cũng chỉ nên giữ ở trong lòng, chứ không được nói ra.
"Suỵt, nói bậy mà lỡ nói sai mất mạng như chơi đấy."
Lâm Liên Kiều từ đầu im hơi lặng tiếng, những lời bọn họ nói cô đều nghe lọt vào tai hết, nhưng cô có thể làm được gì chứ? Nhảy dựng lên giải thích ư? Nhưng cô biết giải thích gì trong khi cô cũng không biết gì cả.
Mối quan hệ của bọn họ là như thế nào thì chỉ có bọn họ mới biết, cô cũng không phải là con sâu trong bụng bọn họ.
Điềm Á Hiên đứng ngay phía sau cô, cậu ta cũng rướn người lên, ghé sát tai cô hỏi nhỏ.
"Kiều Kiều, người vừa rồi và người tối hôm đó chúng ta gặp có phải cùng một người không?"
Cô kiệm lời chỉ đáp lại một chữ.
"Phải."
Điềm Á Hiên lại nhỏ giọng hỏi tiếp một cậu nữa.
"Vậy… hai người từ hôm đó, thế nào rồi?"
Đúng lúc này lại có lệnh tản ra để trở về vị trí dựng lều trại, Lâm Liên Kiều ngay lập tức xoay người đáp nhanh