Cũng trong đêm đó, Sở Quân Huân không trở về dinh thự, khi nào Lâm Liên Kiều còn tập huấn ở đây thì khi đó anh vẫn còn ở lại.
Anh ở trong lều trại chỉ huy, đang cởi áo ra để cho thoải mái và thông thoáng vết thương, thì bất chợt có người xông vào trong.
Anh ngay lập tức khoác áo lên lại, nhíu mày quay đầu lại nhìn xem kẻ nào lớn gan đến vậy.
Nhìn thấy đó là Sở Quân Bội Nhi, gương mặt của anh cũng giãn ra đôi chút, nhưng thái độ của anh vẫn thờ ơ, không tỏ ra vui, mà cũng không tỏ ra ghét bỏ.
"Sao lại đến nữa, chẳng phải anh kêu em khám xong rồi về nhà dưỡng thương đi sao?"
Sở Quân Bội Nhi chống nạng đi vào, cô ta bĩu môi ra vẻ chán chường đáp.
"Không có anh ở nhà, em cũng không muốn ở."
Đôi mắt đột nhiên tinh ý thấy phần ngực của anh đang bị băng bó, khuôn mặt của cô ta nhăn lại, vội vã lê cái chân lắc nhắc đi tới, giọng thảng thốt.
"Anh, anh bị thương rồi."
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Sở Quân Huân lảng tránh, anh ngoảnh mặt định đi sang hướng khác thì Sở Quân Bội Nhi đột ngột bắt lấy tay anh.
Chiếc áo anh đang khoác hờ trên vai rơi xuống, lộ ra phần vết thương ở ngay ngực trái đã được băng lại với vết máu thấm qua cả lớp băng gạc đã khô.
Tâm trạng của Sở Quân Bội Nhi ngay lúc này thấy căm phẫn nhiều hơn là lo lắng, cô ta căm phẫn vì biết vết thương này từ đâu mà ra.
Cô ta tự hỏi, vì đâu anh lại yêu một người mà lúc nào ở bên cạnh người đó thì anh luôn là người bị thương? Trong khi ở bên cô ta, anh lúc nào cũng được vui vẻ, lúc nào cũng cười nói hào hứng, vậy tại sao cô ta không phải là người anh chọn? Cô ta có điểm nào yếu kém, có điểm nào không xứng với anh kia chứ?
Hận ý trong đầu Sở Quân Bội Nhi dâng lên dồn dập, khiến cô ta vô thức mà bóp siết bàn tay mà không để ý tới Sở Quân Huân cũng cảm nhận được lực của cô ta siết tay anh ta càng lúc càng mạnh.
Thấy biểu hiện của cô ta bất thường, trong đầu anh cũng thoáng ngờ vực.
Anh không thể hiện tất cả ra ngoài mặt, giọng nói thốt lên vẫn rất điềm đạm.
"Vết thương này là do trong lúc tập luyện gây ra, nó không quá nghiêm trọng, em đừng lo lắng."
Sở Quân Bội Nhi lập tức trừng mắt, cô ta dằn tay anh lại, cơn nóng giận không kiềm được mà bộc phát.
"Anh nói dối, rõ ràng là do Lâm Liên Kiều, cô ta có ý muốn giết anh mà lại còn bênh vực cô ta?"
Sắc mặt của Sở Quân Huân dường như có chuyển biến, đuôi mày nhướng lên nhẹ, âm sắc trong giọng nói trầm xuống khiến không khí ở đây như bị rút cạn, vô cùng nghẹt thở.
"Sao em biết là Kiều Kiều làm?"
Sở Quân Bội Nhi biết mình vừa nói điều không nên, cô ta thả tay anh ra, bộ dạng cứ tỏ ra bình tĩnh nhưng ánh nhìn chệch hướng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong lúc đáp lại cũng có chút va vấp như bị chột dạ.
"Em… em đoán như thế? Có lúc nào anh ở bên cạnh cô ta mà không bị thương…"
"Thôi đi!"
Sở Quân Huân gằn giọng quát lớn, âm thanh tựa như chọc thẳng vào màng nhĩ khiến Sở Quân Bội Nhi giật mình, toàn thân căng cứng mà đứng yên một chỗ.
Đây là lần đầu anh lớn tiếng với cô ta như thế và cũng là lần đầu cô ta thấy anh nhìn cô ta bằng vẻ mặt tức giận đến mức muốn bổ xẻ cô ta ra.
Cô ta không phải là sợ, chỉ là kinh ngạc đến mức môi mím lại ấm ức, chẳng nói nên lời.
Anh sau đó lại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, đôi mắt chim ưng như nhìn thấu được tất cả những trò vặt vãnh mà cô ta làm, anh đang lôi nó từ từ ra trước ánh sáng.
"Bội Nhi, đừng tưởng rằng anh không biết vụ việc trên thành sáng nay là do em cố ý.
Mục đích của em là gì thì em tự mình biết rõ, nhưng anh đã nói đừng cố ly gián anh và Kiều Kiều, cũng như đừng động vào cô ấy.
Cùng một việc, anh không muốn nhắc lại đến lần thứ ba.
Bằng không, Sở Quân Huân đây coi như không có đứa em gái nào cả."
Sở Quân Bội Nhi nghe xong mà trong lòng cười thầm nghiệt ngã.
Cô ta không nhịn được mà phía đuôi mắt lăn dài xuống hàng lệ trong suốt.
Khuôn mặt hiện lên vẻ bi ai, đau lòng không