Ở bệnh viện, chỉ sau hơn nửa giờ điều trị, bác sĩ đã được thở phào vì Lâm Liên Kiều đã ổn định được mạch tượng cũng như nhịp tim.
Vầng trán nhăn lại vã mồ hôi, cuối cùng cũng được giãn ra thoải mái.
"Ngài Sở Quân, lượng độc rắn trong người Lâm tiểu thư đã được xử lý xong hết rồi, tiên lượng hiện tại không xấu.
Thật may mắn vì cô ấy được đến bệnh viện nhanh chóng, nên các triệu chứng mới không quá nặng."
Vị bác sĩ cười nhẹ nhõm thông báo, nhưng bất chợt nụ cười đó như đông cứng khi nhìn lên khuôn mặt nghiêm lại, có phần kìm nén cơn tức giận của Sở Quân Huân.
Anh hỏi lại một câu nghi vấn mà mang theo cả tá sự căng thẳng vô hình.
"Không quá nặng?"
Không cứu được cũng là hoạ, mà cứu xong cũng không hiểu sao vẫn là hoạ.
Vị bác sĩ giống như vừa thoát khỏi đầm lầy, lên được mặt đất thì bị áp lực đè nặng, khiến cảm giác sợ hãi truyền đến tứ chi mà run lên.
"Vâng… đúng là không quá…"
Cơn thịnh nộ đáng sợ nhất cũng đã xuất hiện.
Sở Quân Huân dùng đôi tay gồng lên căng cứng cơ bắp tóm lấy cổ áo của bác sĩ.
Anh mất bình tĩnh mà hét lớn như tiếng gầm rú giận dữ của chúa sơn lâm, khiến ai cũng run sợ không dám bước ra can ngăn.
"Ông có kiểm tra kỹ lưỡng không vậy, chân bị cắn bao nhiêu vết thế kia, người cô ấy không cử động được, nói gì cũng không nghe thấy, thế mà ông còn nói là không quá nặng.
Tôi cần ông trả lời để đối phó thôi sao?"
Vị bác sĩ cũng cảm thấy kỳ lạ, đúng là khi bị rắn độc cắn dù chỉ chỉ một phát, tính mạng cũng có thể nguy hiểm rồi.
Đằng này trên chân cô có tới tận mấy vết cắn, nhưng quả thật nọc độc trong người cô không nhiều.
Rõ ràng là đã khám kỹ rồi, vị bác sĩ cũng chẳng biết là mình sai ở đâu.
Đối diện với sự chất vấn trong cơn giận dữ của anh, ông ta chỉ dám lắp bắp khẳng định.
"Ngài Sở Quân, tôi nói thật, tôi không có đối phó, cũng có nói dối ngài, quả thật…"
"Sở Quân Huân…"
Một tiếng gọi yếu ớt vang lên làm cho vị bác sĩ như đang đứng trên bờ vực được cứu thoát trong gang tấc.
Sở Quân Huân buông ông ta ra, chạy ngay đến bên cạnh cô, khuôn mặt đượm đầy lo lắng.
"Kiều Kiều, em tỉnh rồi.
Trong người thấy thế nào, khó chịu lắm đúng không? Anh lập tức đổi tên lang băm này, đưa bác sĩ giỏi nhất đến chữa cho em."
Sở Quân Huân hấp tấp, trong lòng anh chứa một nỗi sợ mà anh không dám nói ra, chỉ sợ khi nó xảy ra thật, cả tâm trí lẫn con người anh đều không thể chịu đựng nổi.
Giờ thấy cô đã tỉnh, anh nửa vui nửa còn lại chỉ biết cố gắng hết sức hay quá sức cũng được, anh không quan tâm, chỉ cần cô được sống.
Nhưng người con gái trước mặt với dáng vẻ suy nhược nhìn anh mà khẽ cong môi lên cười, cô nắm lấy tay anh như một sự trấn an rằng cô không sao cả.
"Em thật sự không sao mà, anh đừng trách lầm bác sĩ, ông ấy không nói gạt anh đâu."
Nói xong, cô còn không kịp để ý đến biểu hiện của anh liền quay sang nhìn bác sĩ, cảm giác bị rắn cắn đau buốt vẫn còn, nhưng cô vẫn cố nhịn, không thể hiện tất cả ra bên ngoài, giọng thều thào nói.
"Bác sĩ, có chuyện này tôi muốn nhờ ông giúp đỡ."
Vị bác sĩ rón rén lại gần lắng nghe.
"Vâng, vâng, Lâm tiểu thư cứ nói."
Cô tiếp tục.
"Ông… hãy truyền tin ra bên ngoài, nói tôi vẫn còn hôn mê, tính mạng vẫn còn nguy kịch, sống chết nay mai… không ai biết được."
"Hả, Lâm tiểu thư, tại… sao lại phải làm như vậy?"
Vị bác sĩ kinh ngạc hỏi lại, ông ta đối với việc gì mình không rõ cũng liền tò mò muốn biết.
Nhưng chất giọng trầm đặc đầy uy lực của Sở Quân Huân lần nữa vang lên làm cho ông ta giật thót, không dám hỏi gì thêm nữa.
"Ra ngoài đi và làm theo những gì cô ấy nói."
"Vâng, vâng, tôi hiểu rồi, tôi đi ngay đây."
Vị bác sĩ tức tốc đi ra ngoài, một giây chắc cũng không muốn ở lại dưới cái bầu không khí nặng nề này.
Gian phòng giờ chỉ còn hai người, một người vừa mới tỉnh lại sau một cơn nguy hiểm và một người đang trầm mi mắt xuống nhìn cô với nỗi nghi hoặc hiện rõ trên khuôn mặt nghiêm nghị.
"Kiều Kiều, bây giờ ở đây đã không còn ai, em có thể nói cho anh biết sự thật được rồi."
Lâm Liên Kiều chống tay ngồi dậy.
Việc này biết không