Trong cùng một thời gian, địa điểm, những âm thanh chấn động đều phát ra cùng một lúc.
Tiếng súng, tiếng hét của Sở Quân Bội Nhi và tiếng chiếc cửa bị đạp văng cả khoá ra nữa.
"Kiều Kiều, dừng tay lại."
Sở Quân Huân đến ngay vào lúc Lâm Liên Kiều ra tay, nhưng có lẽ đã muộn.
Anh hét lớn sau khi súng nổ và Sở Quân Bội Nhi đã từ từ ôm mạng sườn đầy máu ngã khuỵu xuống đầy đau đớn.
"Anh, anh… đến… rồi…"
Cô ta run rẩy đưa tay lên, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng khi anh nhìn cô ta, trong phút chốc cô ta nghĩ mình đã thắng ván cược này, cảm xúc vỡ oà tuôn ra, dù đang đau thấu tận xương nhưng cô ta thật sự rất muốn cười thật lớn, thật lớn để mừng cho sự chiến thắng này.
Thế nhưng sự đắc thắng của cô ta chỉ kéo dài được vài giây ngắn ngủi.
Sở Quân Huân đã không như trước đây mà chạy đến bên cạnh cô ta ngay lập tức.
Anh chạy nhanh về phía Lâm Liên Kiều, đồng thời gọi lớn cho người vào đưa cô ta đi, mặc cho cô ta cố vươn tay lên muốn anh đến bên cạnh.
"Người đâu, mau đưa tiểu thư đi xử lý vết thương."
Tốp người phía sau anh nghe lệnh liền nhanh chóng đi tới, nhưng cô ta bất chợt phản kháng mạnh, không muốn bọn họ tiến lại gần.
"Cút đi, tôi không cần các người."
Cô ta lớn tiếng giận dữ, gắng gượng ôm vết thương đứng dậy, hốc mắt đã vằn đỏ.
"Anh, cô ta thật sự quan trọng hơn em sao?"
Lấy bao nhiêu quyết tâm, Sở Quân Bội Nhi mới cay đắng hỏi anh câu này, câu hỏi cô ta vốn ghét nhất.
Sở Quân Huân không trả lời mà liếc mắt ra hiệu cho cận vệ đánh ngất cô ta từ phía sau rồi đưa đi.
Căn phòng đầy tiếng náo loạn rốt cuộc cũng trở về lại trạng thái yên ắng, nhìn vết máu của Sở Quân Bội Nhi vẫn còn đó, gương mặt của Lâm Liên Kiều vẫn một vẻ lạnh tanh.
Sở Quân Huân đột nhiên giật súng từ tay cô, gương mặt nhìn cô rõ nghiêm khắc.
"Kiều Kiều, em càng ngày càng ngông cuồng, còn dám trộm cả súng…"
Anh quả thật rất tức giận nên có hơi lớn tiếng, nhưng bất chợt nhìn thấy những vết hằn đỏ trên cổ cô, anh bỗng nhiên sững lại, cơn tức giận trong giây lát dường như đã biến mất hẳn.
Anh đưa tay ra, vẻ mặt xót xa định chạm vào những vết bầm đó thì bất ngờ bị cô lạnh nhạt hất tay ra thẳng thừng.
Cô không hối hận vì quyết định bắn Sở Quân Bội Nhi, cũng không cảm thấy sợ hãi.
Mắt trừng lớn nhìn anh có phần hậm hực.
"Đến cả tự vệ cũng bị cho là ngông cuồng sao? Nếu không có cây súng này, em đã bị cô ta bẻ cổ từ lâu rồi, có khi bây giờ anh đến đây chỉ nhìn thấy cái xác…"
"Im ngay, không cho em nói xui xẻo như vậy."
Sở Quân Huân bất chấp tiến đến ôm chặt lấy cô mặc cho cô vùng vẫy không muốn.
Anh hạ giọng xuống, nhẹ nhàng vuốt lấy phần sau đầu để trấn an cô.
"Anh xin lỗi, là anh không tốt đã để Bội Nhi làm loạn như vậy.
Anh không hiểu sao nó lại trở nên như thế?"
Lâm Liên Kiều nghe xong, tuy cô không vùng vẫy nữa nhưng bất giác vẻ mặt hiện lại lên sự mỉa mai, cô đáp lại, càng nói càng có chút kích động.
"Anh không hiểu thật hay cố tình không hiểu? Cô ta thích anh, à không, nếu chỉ nói thích thì nhẹ quá, cô ta muốn anh đến điên rồi.
Cao Mộng Hà cũng là do cô ta hạ thủ để giá hoạ cho em, Lâm Diễm Tinh cũng là do cô ta cho phép vào quân doanh để bẫy em.
Từng chuyện mà cô ta làm, ngẫm lại đều có sơ hở, em nghĩ với năng lực của anh thì anh cũng đã biết từ lâu rồi đúng không? Nhưng anh biết vẫn bao che cho cô ta…"
Đang nói, cô bất chợt dừng lại, mi mắt rủ xuống, giọng nói cũng dịu dần, đột nhiên môi cong lên khẽ cười có nét châm biếm.
"À, suýt nữa quên mất, anh cũng từng bao che cho em hệt như vậy mà.
Em xin lỗi, em không nên trách anh mới đúng.
Em với Sở Quân Bội Nhi cũng đều giống nhau cả thôi, em cũng không có tư cách nói về cô ta."
Thái độ thay đổi đột ngột của cô làm anh có chút lo lắng, anh vội vã đưa mặt đối diện nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc khẳng định.
"Kiều Kiều, hai người không giống nhau, mãi mãi cũng không giống nhau.
Em là người anh yêu, anh che chở em, bảo vệ em là anh hoàn toàn tình nguyện.
Nhưng về Bội Nhi, anh có