Ngoài mặt cười đùa vui vẻ, bên trong Lâm Diễm Tinh đang liếc nhìn Lâm Liên Kiều như muốn xé xác cô ra cho hả giận, cô ta rủa ngầm.
"Đồ béo nhà cô muốn đi gây thù khắp nơi rồi đổ lên đầu tôi sao? Đúng là đồ nham hiểm.
Cô cứ đợi đi, người tôi sẽ cho biết tay đầu tiên chính là đồ khốn nhà cô đó."
Lâm Liên Kiều như đi guốc trong bụng cô ta, cô thừa biết cô ta đang chửi rủa mình, nhưng cô lại cảm thấy rất vui vẻ.
Cô ta càng chửi rủa cô, càng chứng tỏ cô đang làm rất tốt kế hoạch báo thù của mình và đây chỉ là bước khởi động của cô, một khi vào việc chính sẽ thú vị hơn nhiều.
Lâm Liên Kiều một lần nữa quay mặt bỏ đi, tạm thời cô chẳng có gì để nói với Lâm Diễm Tinh nữa.
Chỉ e rằng cô mà đối mặt với cô ta lâu hơn một chút, thì oán niệm lại bùng lên, đến lúc đó cô sẽ giết cô ta mất.
Cô đang rất rất kiềm chế mình với cô ta rồi.
Nhưng Lâm Diễm Tinh không hề biết, cô ta vẫn bám theo cô, miệng huyên thuyên không ngừng.
"Kiều Kiều, chị có muốn đi ăn trước khi về nhà không.
Em sẽ mua thật nhiều đồ ăn cho chị, dạo này nhìn chị gầy hơn rồi."
Lâm Diễm Tinh không những huyên thuyên, mà tay vô ta hết chạm vào vai rồi vào tay cô.
Lâm Liên Kiều khó chịu chết đi được nhưng vẫn cố nhịn, mắt vẫn nhìn thẳng, chân vẫn đi về phía trước.
Cô ta chạm vào đâu cô liền hất ra ở.
Lâm Diễm Tinh nhìn không khác gì kẻ quấy rối, bám đuôi, đi trên đường mà cô ta có cảm giác ai cũng nhìn cô ta một cách kỳ lạ.
Cô ta tức tối, với tính cách nhỏ nhen đã ăn sâu trong nhận thức, cô ta không thể nào để chuyện này tiếp diễn được nữa.
"Hừ, Lâm Liên Kiều là cô cố tình để người khác chê cười tôi, vậy thì đừng có trách."
Đi đến một đoạn đường, Lâm Diễm Tinh biết phía trước có bậc thang.
Cô ta canh đúng thời điểm đó mà vòng tay qua ôm Lâm Liên Kiều.
Lâm Liên Kiều giật mình vì hành động bất ngờ của cô ta, cô không nghĩ ngợi gì lại đẩy cô ta ra.
"Á…"
Lâm Diễm Tinh trượt chân ngã xuống bậc thang, cú ngã có vẻ rất mạnh, điều này ngay lập tức thu hút đám đông vây quanh.
"Này học sinh kia, cô bé này làm gì cô mà cô lại đẩy người ta mạnh vậy hả?"
"Chính mắt tôi thấy rõ ràng là cô đẩy cô gái này.
Vẫn còn là học sinh mà sao độc ác vậy chứ?"
Ngoài những lời nặng nề đó ra, xung quanh Lâm Liên Kiều còn có nhiều người nói cô với những lời lẽ mắng chửi, miệt thị khác nhau.
Lâm Liên Kiều chẳng thèm để tâm, khuôn vẫn một vẻ lạnh lùng không biến sắc.
Cô nhìn Lâm Diễm Tinh nhăn mặt ôm tay, được người đi đường tới giúp mà trong lòng chỉ có hai chữ, giả tạo.
Đúng là cô đã đẩy cô ta, nhưng không đến nổi bị ngã mạnh như thế.
Cô cũng có hơi kinh ngạc, hóa ra Lâm Diễm Tinh không chỉ độc ác với người khác mà đối với bản thân cũng như vậy.
Vì đạt được mục đích mà bất chấp tất cả.
Lâm Liên Kiều cười nhạt vì hiểu rõ bản chất của vấn đề.
Lâm Diễm Tinh vẫn là kẻ tiểu nhân như vậy, tự biến mình thành nạn nhân rồi một chốc nữa lại hóa thánh mẫu đứng dậy cầu xin mọi người đừng mắng chửi cô nữa.
Kịch bản cũ rích này, Lâm Liên Kiều cũng đã từng trải qua nên cô đã sớm thuộc rồi.
Có một người đàn ông hơn trung niên nhìn thấy cô cười, không nhịn được liền ra mặt chỉnh đốn.
"Này học sinh kia, đẩy ngã người ta không xin lỗi mà còn cười được, cô có còn tính người không đấy?"
Lâm Liên Kiều để ý thấy Lâm Diễm Tinh sắp sửa hành động rồi, nhưng cô ta còn chưa kịp mở miệng, cô đã quay lại nhìn người đàn ông kia bằng khuôn mặt ngang tàng.
"Vậy cho hỏi, cô ta ngã xuống đập vào mặt đường mạnh thế kia, cô ta có xin lỗi mặt đường chưa?"
Người đàn ông tức tối quát lớn vào mặt cô.
"Ăn nói ngang ngược, mặt đường vô tri thì xin lỗi nó làm gì?"
Lâm Liên Kiều nhếch môi cười khiêu khích, cô tiếp tục đáp lại.
"Vậy tôi cũng thấy cô ta vô tri, cô ta vô tri nên mới tự mình ngã xuống, thế tôi xin lỗi cô ta làm gì?"
Đối với những người chỉ biết một mà không biết mười này, Lâm Liên Kiều không ngán một ai, cô sẵn sàng đáp trả lại từng câu một.
Cô cũng tự cảm thấy bản thân sau khi được sống lại một lần nữa đã chọc tức không ít người.
Đây, người đàn ông thích ra