Lão thống soái họ Từ bỗng chốc xanh tái mặt, nhìn bên ngoài cũng thấy được cơn tức nghẹn lại trong người của ông ta.
Nhưng ông ta nhanh chóng kìm nén lại cơn tức mà đảo ngược tình hình, vẻ đắc ý chớm hiện lên.
"À, rốt cuộc cũng thừa nhận chính mình nghe lén rồi à."
Lâm Liên Kiều bất chợt nhếch môi cười gian, xem ra ông ta mất bình tĩnh rồi nên mới dễ dàng rơi vào cái hố mà cô đào sẵn.
Thấy ông ta như vậy cô hả dạ lắm, dám nói xấu Sở Quân Huân của cô, để xem cô làm sao đáp trả.
Cô vô tư đáp lại, nhại lại lời ông ta.
"À, rốt cuộc ngài cũng thừa nhận là nói xấu con gái Thủ tướng rồi à."
Lão thống soái họ Từ mặt đỏ bừng, bỗng nhiên lớn tiếng vì bị chột dạ.
"Tôi thừa nhận lúc nào?"
"Vậy câu nào của tôi là thừa nhận nghe lén? Tai của tôi vẫn hoạt động rất tốt, âm thanh bay ra thì lọt vào tai tôi thôi, vậy thì có gì sai à?"
"Cô…"
Lâm Liên Kiều đứng thẳng lưng chống nạnh, một lần nữa cô đanh thép đáp lại khiến ông ta cứng họng.
Cãi với cô không được, thì ông ta lại quay sang chì chiết Thẩm Dịch Nhiên.
"Thẩm thống soái, cậu dạy người của mình láo toét như vậy sao?"
Thẩm Dịch Nhiên cũng may đứng về phía cô, hai người giống như song kiếm hợp bích làm cho lão ta bẽ mặt.
"Không phải là láo toét, chỉ là bảo cô ấy không được dễ dãi quá mà để người khác tùy tiện ức hiếp thôi."
Lão thống soái họ Từ tức anh ách không đáp lại được, Thẩm Dịch Nhiên nhướng mày lại nói.
"Hai vị thấy sao? Có muốn làm lớn chuyện này nữa không?"
Bây giờ dù có tức giận đến mức nào thì hai người bọn họ cũng đành nuốt cục tức này xuống vì đã bị nắm thóp như vậy rồi.
Tuy rất mất mặt nhưng hai lão ta vẫn tỏ ra thanh cao, nói ra câu không biết nên gọi là cao thượng hay là trịch thượng.
"Từ thống soái, bỏ đi.
Xem như chúng ta người lớn không chấp nhặt bọn ranh con.
Chúng ta đi thôi."
Nói rồi bọn họ liền kéo nhau rời khỏi trong sự hậm hực.
Lần sau bọn họ còn muốn nói xấu ai, xem ra phải rút kinh nghiệm về phòng đóng cửa mà xì xầm với nhau thôi.
Lâm Liên Kiều đưa tay lên che miệng cười, vẻ mặt dường như rất vui vẻ, nhưng Thẩm Dịch Nhiên thì ngược lại, bao quanh người anh là những luồng khí phẫn nộ hắc ám.
Đột nhiên anh ta nổi điên mà ngay lập tức lôi ngay cô về phòng.
"Đừng kéo tay tôi, đau."
Anh ta chẳng để ý mình đang kéo cánh tay bị thương của cô.
Mặc cho cô nhăn nhó, gỡ tay anh ta ra thế nào, anh ta cũng chỉ nhất quyết làm theo ý mình.
Mãi khi một tiếng cạch vang lên, cửa phòng mở ra, anh ta liền đẩy cô vào trong.
Câu đầu tiên đã quở trách.
"Cô cũng biết đau? Có lẽ vừa rồi tôi nên để cô bị bọn họ lôi đi tra tấn mới cho cô biết đau thực sự là như thế nào? À, chắc cô không sợ đâu, dám cãi tay đôi với hai thống soái thì cô còn sợ gì nữa.
Đừng tưởng có tôi bao che cho cô thì cô muốn làm gì thì làm.
Nếu lúc nãy tôi không đến kịp thì sao? Cô làm sao đối phó?"
Lâm Liên Kiều xoa xoa phần tay bị anh ta thô lỗ nắm chặt, cô ngồi xuống sofa, thản nhiên đáp lại, một chút cũng không thấy tỏ ra hối hận vì những hành động vừa rồi.
"Hung dữ như vậy làm gì chứ? Anh và bọn họ cũng không ưa gì nhau, anh còn nói tôi là người của anh, tôi còn giữ kẽ làm gì?"
Thẩm Dịch Nhiên nhếch lên nụ cười gượng gạo, khuôn mặt đơ cứng bất lực.
"Giỏi lắm, còn viện cớ lôi cả tôi vào được.
Nói đi, tại sao lại nghe lén bọn họ nói chuyện?"
Cô ngửa cổ lên nhìn anh ta, đương nhiên là cô chẳng bao giờ khai thật, gương mặt cười ái ngại, ấp úng nói.
"Tôi vì nghe bọn họ nói về con gái của Thủ tướng, nên có… tò mò chút xíu."
Thẩm Dịch Nhiên một tay chống hông, một tay tháo vài cúc áo ra đang bó cổ anh ta ra cho đỡ bí bách.
Ánh mắt vẫn liếc nhìn cô, không thể đoán được chính xác anh ta đang nghĩ gì.
"Lý do đưa ra cũng hợp lý đó.
Từ sau có gì cứ hỏi thẳng tôi chứ đừng có rước thêm phiền phức về cho tôi nữa."
Anh ta vừa dứt lời, Lâm Liên Kiều ngay tức thì hỏi ngay không kiêng dè.
"Vậy anh nói cho tôi biết, sao Thủ tướng lại tìm được con gái bị thất lạc thế?"
Nhìn vẻ mặt của cô có vẻ như rất hứng thú muốn biết, trông không phải là giả vờ.
Mà