Lâm Liên Kiều lấy từ trong túi ra một chiếc lọ nhỏ nhét vào tay của Tống Uyển Trân, sau đó ghé sát tai cô ta nói rõ ý định, cũng không quên nói cho cô ta biết Điềm Á Hiên cũng đã có mặt ở Hoa thành đợi trợ giúp cho cô ta.
Tống Uyển Trân rất mực tin tưởng, lại có Điềm Á Hiên như tiếp thêm cho cô ta tự tin để can đảm thoát khỏi xiềng xích mà cha cô ta đeo lên người cô ta bao lâu nay.
Nói chuyện cũng đã lâu, Lâm Liên Kiều gấp rút bảo Tống Uyển Trân quay trở lại.
Việc này có thành công hay không còn dựa vào xem diễn xuất của cô ta thế nào.
Tống Uyển Trân đi rồi, cô mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Phù, xong một việc rồi, giờ thì phải nghĩ cách làm sao để tìm được Sở Quân Huân mà không bị chạm mặt Sở Quân Bội Nhi đây, à quên mất, cô ta bây giờ đã là Lưu Bội Nhi rồi."
Cô sau đó cũng rời khỏi nhà vệ sinh, nhưng lại không có ý định quay lại sảnh tiệc.
Lúc nãy cô có để ý, ở trên tầng hai hầu như không có người, một lúc nữa tiệc bắt đầu, mọi người sẽ tập trung hết dưới sảnh.
Vậy thì cô sẽ đi lên đó, từ trên cao nhìn xuống chắc chắn sẽ dễ dàng tìm được Sở Quân Huân hơn.
Cô nghĩ rồi lập tức đi tìm lối cầu thang khác ngoài chiếc cầu thang lớn ở đại sảnh để đi lên, đến lúc tìm được rồi, vẻ mặt hớn hở định chạy tới thì bất ngờ một giọng nói vang vẳng từ phía sau làm cô giật thót.
"Định chạy đi đâu vậy?"
Cô nhanh chóng xoay người lại nhìn, đúng là Thẩm Dịch Nhiên như âm hồn không tan, đi đâu cũng bị anh ta bắt được.
Cô đưa tay chống hông, bộ dáng cực kỳ ngán ngẫm.
"Sao anh lại đi theo tôi vậy?"
"Đừng có nói nhiều nữa, buổi tiệc bắt đầu rồi, đừng có gây thêm phiền phức cho tôi."
Thẩm Dịch Nhiên còn không đợi cô phản ứng đã ngay lập tức kéo tay cô đi nhanh, xem ra kế hoạch tìm người đầu tiên thất bại rồi.
Giờ chỉ mong Sở Quân Bội Nhi sẽ không để ý đến cô trong bao nhiêu con người đang có mặt ở đây như thế.
Đồ cô cũng chọn màu kém nổi bật nhất rồi, trang điểm cũng khác biệt hơn, nếu đứng xa xa một chút chắc cô ta có nhìn thấy cũng không nhận ra.
"Thẩm Dịch Nhiên, đứng đây được rồi, đừng lại gần quá."
Lâm Liên Kiều dằn tay Thẩm Dịch Nhiên lại, cô không muốn tiến lại gần hơn, đứng gần như ở ngoài cùng, cũng thuận lợi nhìn lên phía trước tìm người mà không bị ai để ý.
Đúng lúc hai lão thống soái họ Viên và họ Từ hôm qua đi ngang, bọn họ nhìn cô và Thẩm Dịch Nhiên lại nhếch môi nói chuyện xào xáo với nhau, chắc không phải nói gì tốt lành.
Thẩm Dịch Nhiên thấy thế, ý định liền thay đổi, anh ta cũng không muốn chen lấn lên trên đứng cùng với mấy lão già đạo đức giả kia.
Lâm Liên Kiều càng chẳng thèm quan tâm hai lão già xấu tính đó, mắt vẫn nhìn dáo dác, chỉ lo tập trung tìm kiếm Sở Quân Huân.
Một lúc không lâu sau, những tiếng động xung quanh bắt đầu trở nên lặng dần khi Thủ tướng cùng phu nhân bước xuống.
Một người đàn ông đã bước gần đến tuổi xế chiều, đầu tóc và râu đã ngã hai màu, nhưng bước chân vẫn vô cùng vững chãi và dứt khoát.
Khoác tay đi bên cạnh là một người phụ nữ trạc tuổi, tuy mặt đã có nếp nhăn, nhưng da dẻ của vị phu nhân Thủ tướng này vẫn trắng nõn mịn màng, cả người toát lên khí chất tao nhã, đôn hậu.
Lâm Liên Kiều nhìn hai người bọn họ mà bất giác lại nghĩ đến cha mẹ của mình, nếu mẹ cô còn sống, trong hôn lễ của cô, bà chắc chắn cũng sẽ khoác tay cha cô như thế.
Sau màn phát biểu vài lời của Thủ tướng, ông ta bất ngờ giới thiệu đến Lưu Bội Nhi, giây phút này cuối cùng cũng không thể tránh khỏi.
Cô ta xuất hiện và bước xuống cùng với vị hôn phu của mình.
Nhưng đề phòng bị cô ta nhìn thấy, Lâm Liên Kiều đã ngay lập tức lùi lại nấp ra phía sau Thẩm Dịch Nhiên.
Cặp đôi chính đã đứng giữa trung tâm cầu thang được trải thảm nhung đỏ, nhưng thay vì những tràng pháo tay nhiệt liệt, lại có những âm thanh xôn xao bất ngờ vang lên.
"Gì chứ? Hôn phu là… Sở Quân Huân?"
Đến Thẩm Dịch Nhiên cũng kinh ngạc đến mức thốt nên thành lời, cô đứng ngay đằng sau anh ta như thế, sao có thể không nghe.
Không chỉ có anh ta, mà cô nhìn những gương mặt của những người xung quanh cũng đang tỏ ra rất bàng hoàng.
Cô vẫn không thể tin, nhưng số đông đã bày ra phản ứng rõ ràng như thế khiến cô cũng có đôi chút hoang mang.
Trong đầu cố