Bất chợt khi trở về khách sạn, Tống Thanh Chương bỗng cảm thấy tay của mình ngứa ngáy lạ thường, rất khó chịu, còn kèm theo có chút rát.
Tối đó, ông ta đi tắm và phát hiện tay của mình nổi mẩn sần sùi.
Những phần da bị nổi rộp lên, chạm vào còn có cảm giác đau.
Cho rằng nước ở khách sạn có vấn đề, ông ta nổi giận định gọi bên lễ tân lên làm cho rõ việc này, thì đúng lúc Tống Uyển Trân đến, giống như mọi hôm để gọi ông ta đi ăn tối.
Thấy vẻ mặt ông ta hậm hực, cô ta biết viên thuốc hôm qua cô ta lén cho vào trà của ông ta đã phát huy tác dụng.
Cô ta vờ ngơ ngác hỏi.
"Cha sao vậy, ai chọc giận cha sao?"
"Trân Trân, đến đúng lúc lắm, con vào đây xem tay của cha này, đều là do nước của khách sạn này gây ra đấy."
Tống Thanh Chương kéo tay áo lên, để lộ ra phần cánh tay lốm đốm đỏ, hình như còn sưng tấy.
Tổng Uyển Trân đột nhiên giật mình mà bước lùi, vẻ mặt tỏ ra khá hốt hoảng.
"Cha, con nghĩ không phải là dị ứng nước đâu, dị ứng nước cũng không bị nặng như thế.
Hơn nữa, những vết này, lúc chiều con cũng thấy trên tay của Lục Bá Hoàng, bị tay áo dài che lại, nhưng con vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy."
Tống Thanh Chương nghe xong, ngay tức khắc nhíu mày nghi hoặc.
"Sao? Cậu ta cũng bị?"
Tống Uyển Trân giả vờ run rẩy, có phần e sợ nói.
"Cha, con nói ra cha đừng giận.
Thật ra… con thấy triệu chứng này, giống hệt như… như bệnh… lậu."
"Xằng bậy, sao ta lại có thể mắc căn bệnh dơ bẩn đó chứ?"
Tống Thanh Chương nổi trận lôi đình quát lớn làm Tống Uyển Trân giật thót, tim bỗng chốc đập nhanh.
Cô ta cố hít sâu, lấy lại bình tĩnh để nói tiếp.
"Cha, có thể nào cha bị Lục Bá Hoàng kia lây không? Con có nghe nói, anh ta ở bên ngoài chơi bời với rất nhiều phụ nữ, nhưng toàn là hạng người ở chốn phong trần nên Tổng tham mưu không cho cưới về.
Cha nghĩ kỹ đi, buổi tiệc hôm qua và cả buổi tiệc sáng nay nữa, cha đã đứng cạnh và nói chuyện với anh ta suốt còn gì.
Cha có nhớ anh ta đã hắt hơi, hay cha có uống nhầm ly rượu của anh ta không? Hay có thể cha lỡ chạm vào vết thương hở nào của anh ta chẳng hạn…"
Tống Uyển Trân nói một cách dồn dập, bỗng nhiên cũng làm cho Tống Thanh Chương hoang mang.
Những việc xảy ra trong buổi tiệc ông ta cũng không còn nhớ một cách chi tiết.
Nhưng không hiểu sao những gì Tống Uyển Trân vừa nói cứ biến thành hình ảnh hiện ra trong đầu của ông ta, khiến ông ta tưởng chừng như đó là sự thật.
Miệng của ông ta vô thức mấp máy.
"Không thể nào…"
Tông Uyển Trân nhân lúc này, nhanh chóng nói bồi thêm mấy câu để gây nhiễu loạn những suy nghĩ ở trong đầu của ông ta.
"Cha, nếu cha muốn biết rõ hơn thì có thể sai gia đinh đi nghe ngóng xem sao.
Nhưng nếu thật sự Lục Bá Hoàng mắc bệnh này, Lục gia sao có thể dễ dàng để cho người ngoài biết, nó liên quan đến danh dự lớn vậy mà.
Mà nếu cha đi nói với họ là do Lục bá Hoàng lây cho cha, thì bọn họ có khi lại đổ lỗi ngược lại cho Tống gia ta thôi.
Chúng ta tự cứu mình trước thôi cha, bệnh này rất nguy hiểm, không thể để lâu được, chuyện hôn sự thì có thể bàn bạc sau mà."
Tống Thanh Chương càng nghe càng nổi đóa, tay bất chợt đập mạnh xuống bàn.
"Còn bàn hôn sự gì nữa, lấy hắn ta về rồi con cháu sau này của Tống gia cũng sẽ mắc bệnh dơ bẩn này như hắn sao? Đây đúng là nỗi ô nhục, ô nhục đó có biết không?"
Chưa bao giờ Tống Uyển Trân nhìn thấy cha mình nổi giận mà lòng vui đến như vậy.
Nhưng cô ta vẫn phải tỏ ra hụt hẫng một chút.
"Khó khăn lắm mới tìm được một mối hôn sự tốt vậy mà… Hay bây giờ con đi mời bác sĩ đến khám cho cha trước, đợi có kết quả rồi quyết định sau có được không cha?"
"Vậy đi, con đi nhanh đi, nhớ phải kín kẽ một chút, đừng để ai phát hiện ra.
Nhân tiện đi sai Lương Tam, Lương Tứ đi nghe ngóng việc ngày thường Lục Bá Hoàng thường lui tới những nơi nào?"
"Vâng, con biết rồi.
Bệnh này lây lan, cha đừng đi khỏi phòng.
Con sẽ nhanh gọi bác sĩ đến thôi."
Tông Uyển Trân nhanh chóng rời đi.
Bước ra khỏi căn phòng này, vẻ mặt của cô ta nhanh chóng thay đổi rạng rỡ hơn hẳn, giờ chỉ cần đi tìm Điềm Á Hiên rồi đợi khoảng nửa tiếng sau quay lại.
"Cha, con đưa bác sĩ đến rồi đây.
Đây là bác sĩ Hà, rất nổi tiếng ở Hoa thành, nên cha có thể yên tâm."
Điềm Á Hiên giả dạng làm bác sĩ, cậu ta khoác trên người một bộ âu phục tươm tất, đầu tóc bóng lưỡng, tay mang một chiếc cặp chứa đồ chuyên dụng.
Để dễ dàng lấy được lòng tin của Tống Thanh Chương hơn, Điềm Á Hiên còn cho ông ta xem cả giấy hành nghề.
Mọi thứ đều diễn ra