Sở Quân Bội Nhi bị đưa trở về dinh thự, cô ta ngay lập tức nhận ra, so với khung cảnh sáng nay rời khỏi, thì bây giờ khắp dinh thự toàn là những tốp quân lạ mặt đứng canh gác.
Ngay cả những người làm trong nhà, cũng nhìn cô ta bằng một ánh mắt khác lạ, không hề kính nể cúi chào như mọi khi.
Trong lòng tựa hồ có bất an, nhưng cô ta không nghĩ ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô ta nhanh chóng chạy nhanh vào nhà, ý định đi gặp cha cô ta, nhưng không ngờ, mọi người đã có mặt đầy đủ ở phòng khách.
Bầu không khí có phần trầm lắng, gương mặt ai nấy cũng mang một nét căng thẳng.
"Cha, mẹ, đã xảy ra chuyện gì sao? Một tên thượng sĩ bên cạnh Sở Quân Huân vừa rồi dám chĩa súng vào đầu con.
Hắn ta không xem con, cũng như không xem gia đình ta ra gì nữa rồi."
Sở Quân Bội Nhi không giấu được nỗi bực tức, muốn Lưu Quang Tĩnh và Thái Mỹ làm chủ cho cô ta.
Gia đình Thủ tướng là gia đình cao quý, sao có thể bị đối xử như thế.
Nhưng cho dù không phải là con gái thủ tướng thì trong quân đội cô ta vẫn là người có cấp bậc cao, bị đối xử như một tù nhân khiến cô ta thấy bản thân bị sỉ nhục.
Thế nhưng Lưu Quang Tĩnh còn chưa lên tiếng thì, em trai thứ hai mới mười bảy tuổi của cô ta đã đập tay đứng bật dậy, lớn giọng hằn hộc.
"Chị còn chưa biết gì sao? Không phải chỉ là một tên thượng sĩ nhỏ nhoi, mà đến cả hôn phu của chị cũng không xem gia đình chúng ta ra gì rồi."
Sở Quân Bội Nhi nhíu mày khó tin.
"Quang Bảo, em nói vậy là sao?"
Lưu Quang Bảo tuổi trẻ không kiềm chế được cảm xúc, mọi sự tức giận đều thể hiện rõ mồn một ra bên ngoài.
"Còn sao nữa, là Sở Quân Huân làm phản rồi.
Mới một tiếng trước, năm quân doanh lớn nhất ở biên giới đều đồng loạt gửi thư báo đến, quyền kiểm soát bây giờ đã về tay Sở Quân Huân, quân doanh ở phía đông Hoa thành cũng vừa bị hắn chiếm lấy.
Hắn lợi dụng sự tin tưởng của cha mà hành động không một kẽ hở, đánh úp chúng ta đến trở tay không kịp."
Sở Quân Bội Nhi nghe xong, sắc mặt tái nhợt không giấu được vẻ bàng hoàng.
"Làm… làm sao có thể chứ? Anh ấy lấy đâu ra… nhiều quân đến như vậy?"
Bất chợt, cô ta trở nên khẩn trương, tròng mắt mở lớn, dồn dập hỏi.
"Vậy đội quân hộ vệ đâu.
Bọn họ đâu rồi? Sao bọn họ không ở đây bảo vệ chúng ta?"
Sở Quân Bội Nhi đang nhắc tới đội sát thủ, thường thì trong những lúc như thế này, bọn họ phải có mặt đầu tiên mới phải.
Bỗng nhiên, một tiếng thở dài ngán ngẫm phát ra.
Lưu Quang Huy, em trai đầu của cô ta lên tiếng chen vào, tính tình của cậu ta có vẻ không vồ vập như đứa em trai kém mình bốn tuổi kia.
"Chị đừng hỏi nữa, ngay cả cha còn không biết thì làm sao bọn này biết được.
Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, một người cũng không thấy bóng dáng.
Nếu bọn họ có ở đây, Sở Quân Huân còn lâu mới chiếm được dinh thự, lẫn phủ Thủ tướng."
Sở Quân Bội Nhi liên tục tiếp nhận tin xấu, rõ là ngày vui của cô ta, nhưng mọi chuyện chỉ sau vài tiếng đồng hồ lại chuyển sang một thế cục hoàn toàn khác.
Cô ta có chút kích động, quỳ thụp xuống bên cạnh ghế của Lưu Quang Tĩnh, lay lắc mạnh tay của ông ta.
"Cha, cha nói gì đi, sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Mới sáng nay vẫn còn yên ổn… Hay, chúng ta gọi cứu viện.
Mười hai thống soái dẫn quân tấn công cùng một lúc, chắc chắn sẽ giả vây