Vẫn như mọi ngày khác, cứ đến đúng giờ thì lại có một tiếng gọi thiết tha quen thuộc vang lên.
"Lâm tiểu thư, tới giờ ăn trưa rồi."
Và tình hình này diễn ra cũng đều đặn gần nửa tháng rồi, Lâm Liên Kiều giờ không còn chống đối nữa, cô nhận ra nơi này mình không thể thoát được, càng cố chỉ càng phí sức.
Cô như một con vật được nuôi nhốt, tới giờ lại có người cho ăn, làm cô nhớ đến thân hình của mình lúc còn tròn trỉnh, có thời điểm cô đã nặng gần bảy mươi lăm ký.
Bất chợt đầu cô lóe lên một ý tưởng tinh quái.
Cô ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu cầm bát đũa, gắp thức ăn lia lịa, nhai nuốt ngấu nghiến.
Cảm thấy còn chưa đủ, cô còn lớn giọng nói.
"Có bao nhiêu đồ ăn cứ mang hết ra cho tôi."
Những người hầu khá bất ngờ vì thường ngày chỉ thấy cô ủ dột, không màng ăn uống, giờ lại như biến thành một người khác vậy.
Đúng lúc này, Hoa uyển lại đón nhận một vị khách không cần mời mà lúc nào cũng có thể có mặt.
Những người hầu thấy người này đều đồng loạt cúi rạp người kính cẩn.
"Thẩm gia, ngài đến rồi."
Thẩm Dịch Nhiên phe phẩy tay ý chỉ bọn họ lui xuống, đồng thời anh ta cũng nhíu mày không hiểu nổi, mỗi ngày Lâm Liên Kiều đều nói muốn gặp anh ta với thái độ rất quyết liệt, vậy mà khi anh ta đến cô lại không thèm đếm xỉa tới.
Anh ta chắt môi, nhướng mày, hai tay xỏ vào túi quần thong dong bước tới trước mặt cô với một thái độ châm chọc.
"Ái chà chà, Lâm Liên Kiều, tôi cứ nghĩ cô sẽ tuyệt thực hay khóc lóc gì chứ? Vẫn ăn ngon miệng như thế này, chắc là hết giận tôi rồi, đúng không?"
Thẩm Dịch Nhiên đưa ngón trỏ nâng cằm cô lên, cô lại ngay lập tức hất tay anh ta ra, giương lên ánh mắt khiêu khích.
"Tôi phải ăn thật nhiều thì mới nhanh chóng biến thành một con heo mập, để xem lúc đó tên cầm thú nhà anh còn hứng thú với tôi nữa không?"
Nói rồi, cô lại đưa vào miệng một miếng thịt lớn, khí thế nhai như muốn giằng mặt anh ta.
Đúng là cô rất biết cách chọc cho anh ta tức đến không thể phản ứng kịp.
Nếu cô trở nên xấu xí rồi thì anh ta còn cần cô làm gì chứ? Đến nghĩ anh ta cũng không dám nghĩ tới mình đã từng đem lòng thích một người đầy mỡ thừa, gu của anh ta là những người thân hình bốc lửa, là đại mỹ nữ kia mà.
Thẩm Dịch Nhiên có vẻ tức giận rồi, liền chỉ thẳng tay vào mặt cô, nghiến răng cảnh cáo.
"Cô dám tăng lên nửa cân thì tôi giam cô thêm nửa năm, tăng lên một cân thì giam thêm một năm."
Lâm Liên Kiều không biết sợ, cô cười khẩy khinh thường một cái rồi đáp lại thẳng thừng.
"Tôi không tăng cân, anh cũng đâu có ý định thả tôi? Vậy sao tôi phải nghe lời đe dọa của anh?"
"Cô…"
Thái độ của cô đối với lời răn đe của Thẩm Dịch Nhiên còn vênh váo được đến như thế, khiến anh ta tức xanh mặt không nói nên lời.
Anh ta nắm chặt bàn tay thành quyền, dùng lực vung xuống nhưng cuối cùng chỉ chạm vào mặt bàn không gây ra tiếng động gì lớn.
Bẵng đi một vài giây, anh ta hít sâu một hơi, lấy lại chút tôn nghiêm.
Sau đó liền kéo ghế ngồi xuống, gương mặt nhanh chóng bày ra một vẻ hoà nhã, không muốn cãi nhau với cô nữa.
"Hôm nay tôi đến là để nói với cô một việc.
Chiến sự đã không còn nữa, tôi có thể đưa cô trở về Thiên thành rồi…"
"Thật sao?"
Lâm Liên Kiều trở mặt nhanh như trở bàn tay, nghe đến sẽ được về Thiên thành, ánh mắt cô sáng rực, đồ ăn trong miệng cũng vội nuốt trọng.
Thẩm Dịch Nhiên lại có chút cảm thấy đắc ý, từ nãy đến giờ anh ta đã bị cô lấn lướt quá rồi, giờ thì đến lượt anh ta.
Anh ta nhếch miệng có chút gian, tiện tay rút tờ khăn giấy đưa đến lau chút mỡ còn dính lại ở khoé môi của cô, vừa ưu nhã nói.
"Thật, nhưng tôi cũng có điều kiện, nếu cô thực hiện được, tôi sẽ đưa cô đi."
Lâm Liên Kiều không có kiên nhẫn nghe anh ta vòng vo, liền nhanh nhảu đáp lại.
"Điều kiện gì? Mau nói."
Thẩm Dịch Nhiên lại cười tà, anh ta đang rất muốn xem xem biểu cảm này của cô còn giữ được bao lâu khi nghe anh ta nói xong.
"Trở thành thống soái phu nhân của tôi."
Đáy mắt của Lâm Liên Kiều quả thật đã đen lại u ám, vẻ hớn hở bị dập tắt chỉ trong một nốt nhạc.
Cô lườm mắt nhìn anh ta, không kiềm chế được liền mắng.
"Đồ điên."
Mấy người làm đứng bên trong nghe thấy cũng sửng sốt, không ai lại dám mắng thẳng mặt Thẩm Dịch Nhiên như thế.
Nếu để anh nổi giận, thì ruồi muỗi