Hoa uyển của ngày hôm sau đã không còn người đứng gác, Lâm Liên Kiều chính thức được đi lại tự do, không bị ai quản thúc.
Người đầu tiên mà cô đến gặp không ai khác chính là cha của cô.
Từ sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên cô khóc nhiều đến như vậy, hệt như một đứa con nít, vòi vĩnh cha phải ở bên cạnh mình.
Trải qua hai lần tưởng như sinh ly tử biệt mãi mãi, lại một lần nữa kỳ tích lại đến với cô.
Cảm xúc vui mừng dào dạt đến khó tả.
Nhưng lần này có chút khác biệt, kỳ tích này lại do chính Sở Quân Huân tạo ra, người mà trước đó cô đã trách lầm đến mức từng hứa với chính bản thân không đội trời chung với anh.
Lâm Nghị nói cho cô biết, Lâm gia cháy lớn là có thật, nhưng không một ai phải bỏ mạng vì đám cháy đó, chính người của Sở Quân Huân đã đến cứu bọn họ kịp thời.
Sở dĩ cha cô phải giả chết, phát đám tang giả là để dẫn dụ đám người phóng hỏa ra mặt, bọn chúng buộc phải xuất hiện vì mục tiêu của bọn chúng là cô.
Vậy là bọn chúng đã mắc bẫy từ lúc nào không biết.
Dù sao, sự việc đều bắt nguồn từ mình mà ra, Lâm Liên Kiều cảm thấy rất có lỗi.
Chưa ngưng được cơn nấc, nước mắt cô lại muốn chảy tiếp nữa rồi.
"Cha, con nói dối cha là đến nhà Tiểu Đào, cha không giận con chứ?"
Lâm Nghị đưa tay lên vuốt đầu cô con gái nhỏ ân cần, giận đâu không thấy, chỉ thấy ông ấy thở phào, còn hơi cười như rất nhẹ nhõm.
"Giận thế nào được mà giận, cũng nhờ vậy mà con mới thoát nạn còn gì, cha nên cảm thấy may mắn."
Thấy gương mặt cha tươi tỉnh như vậy, lâm Liên Kiều cũng không thể mít ướt mãi.
Cô nhanh chóng lau sạch nước mắt, cười lên tươi tỉnh cho ông ấy an lòng, muốn biến bầu không khí đoàn tụ trở nên vui vẻ một chút.
"Con xin lỗi, sau này con sẽ không nói dối cha nữa."
Lâm Nghị khẽ gật đầu, tay vẫn vuốt ve mái tóc trấn an cô.
"Con cũng đến thăm Sở Quân Huân đi, cha nghe mấy cấp dưới của cậu ta nói, cậu ta bị phát bệnh rất nghiêm trọng.
Tuy các mối quan hệ của cậu ta phức tạp, cha không thích, nhưng qua chuyện này, cha thấy cậu ta thật lòng quan tâm con."
Đột nhiên nhắc đến Sở Quân Huân, Lâm Liên Kiều lại sững người cảm thấy bối rối, chắc cha cô không biết chuyện cô đã từng ám sát anh, nên mới nói cô đi thăm anh một cách nhẹ nhàng như vậy.
Cô cũng không định nói cho ông ấy biết, sợ ông ấy lại mang nặng cảm giác tội lỗi thay cho cô.
Dù sao lỗi là do cô gây ra, cô phải tự mình chịu trách nhiệm, không để liên lụy ai nữa.
Thấy cô không trả lời, Lâm Nghị còn nghĩ do bên cạnh cô đang còn có Thẩm Dịch Nhiên nên có điều khó xử không dám nói.
Ông thở dài nói, nửa đùa, nửa lại thật.
"Cha không hiểu được, nhóc con như con có tài cáng gì mà toàn được nhân vật lớn để ý, nhưng theo ý kiến của cha, Sở Quân Huân có vẻ là người tốt nhất.
Thống soái của Cửu Lạc thành cũng không phải là người dễ dàng buông bỏ, lần này phải xem con giải quyết làm sao? Dù con có quyết định thế nào, cha cũng đều ủng hộ, miễn sao con gái cha cảm thấy hạnh phúc là được."
Sau biến cố lớn lần này, Lâm Nghị đối với Sở Quân Huân như có sự khác biệt thấy rõ.
Nhưng trong lòng Lâm Liên Kiều biết rõ nhất, chắc phải làm cho ông thất vọng rồi.
Giao dịch với Thẩm Dịch Nhiên, cô không thể, cũng không có ý định sẽ làm trái.
Sau khi đến gặp cha, Lâm Liên Kiều thật sự đắn đo, không biết mình quyết định đến gặp Sở Quân Huân là đúng hay sai, nhưng cô đã đặt chân đến bệnh viện rồi, chỉ cần thêm một chút can đảm.
Thấy nhiều quân sĩ canh gác bên ngoài phòng bệnh của anh như vậy, cô cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại tự tin để bước tới.
"Lâm tiểu thư, cô đến đây làm gì?"
Mạc Đinh vẫn luôn túc trực ở bên ngoài phòng bệnh, chính mắt anh ta nhìn thấy cô đâm Sở Quân Huân ở Hoa thành, nên ánh mắt nhìn lúc cô có chút ác cảm, thái độ cũng không được niềm nở cho lắm.
Lâm Liên Kiều biết cô hại anh ra nông nỗi như vậy, nên cấp dưới của anh khó chịu với cô là điều dễ hiểu.
Cô không có