Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

106: Đáng Lẽ Tôi Không Nên Cho Em Tự Do


trước sau


Quân y tức tốc đã có mặt, tổng cộng có năm người gồm hai bác sĩ cùng ba y tá nhanh chóng xem tình hình cho Lâm Liên Kiều.

Bọn họ vừa đến đã bị Thẩm Dịch Nhiên tạo cho áp lực đến chân tay luống cuống.
"Không cứu được cô ấy, các người chuẩn bị đi chết hết đi."
Bọn họ không dám chậm trễ ngay lập tức lao vào, lôi hết dụng cụ y tế cần thiết ra kiểm tra.

Không mất quá nhiều thời gian, bọn họ đã làm xong nhiệm vụ của mình vì vốn dĩ Lâm Liên Kiều đã không còn một chút dấu hiệu của sự sống, bọn họ giờ có làm gì cũng không thể thay đổi được, trừ khi có thuốc cải tử hoàn sinh.
Nhìn Thẩm Dịch Nhiên đang đứng bên ngoài bồn chồn, trong lòng của bọn họ càng lo lắng chỉ biết chấm mồ hôi hột bước ra, can đảm báo cáo sự thật.
"Thẩm gia, Lâm tiểu thư… cô ấy thật sự… đã mất rồi."
Người hầu, quân y, hết thảy đều cúi đầu không ai dám ngẩng mặt lên đối diện với cơn sóng thần chết chốc sắp ập đến.

Mà trước khi có sóng thần, nước biển thường rút ra xa như một đợt thủy triều hạ, cũng giống như Thẩm Dịch Nhiên lúc này, anh ta hạ giọng hỏi một câu khiến ai nấy cũng lạnh toát, lòng ngực như bị bóp nghẹt đến khó thở.
"Nguyên nhân?"
Đại diện là một quân y có thâm niên nhanh chóng đáp.
"Trong ngăn kéo ở tủ đầu giường phát hiện một lọ thuốc an thần gần hết.

Có khả năng, cô ấy uống quá liều thuốc an thần dẫn nên đến… tử vong."
Thẩm Dịch Nhiên cau chặt hai hàng chân mày, siết tay thành đấm lạnh giọng hỏi lại.
"Ý của ông là cô ấy tự sát?"

Vị quân y đưa tay lau mồ hôi, nuốt ực một ngụm nước bọt xuống cổ họng khô ráp, ngập ngừng khẳng định.
"Đúng, đúng là vậy."
Cơn giông tố rốt cuộc cũng khéo đến, Thẩm Dịch Nhiên cuồng nộ quát lớn, rút súng ra chỉ thẳng vào những người hầu.
"Là ai đưa thuốc an thần cho cô ấy?"
Những người làm ngay tức khắc quỳ thỏm xuống, mặt ai nấy cũng tái xanh sợ hãi.
"Thẩm gia, chúng tôi không có, chúng tôi không hề biết cô ấy có thuốc an thần.

Xin ngài tha cho chúng tôi."
Những âm thanh van nài vừa dứt, lại đến âm thanh của tiếng súng nổ đùng đoàng, khiến những người ở gần anh ta hét lên chết điếng.

Nhưng nhìn kỹ lại, chẳng có ai bị thương cả, Thẩm Dịch Nhiên chỉ đang bắn chỉ thiên, trần nhà đã thay bọn họ lãnh mấy phát đạn.
Bọn họ sợ đến mức suýt nữa thì đi cả ra quần, thân thể không ngấm lạnh cũng run lên bật bật, tay chân không làm gì cũng tự dưng rã rời.
"Cút hết đi."
Giọng Thẩm Dịch Nhiên có phần kiềm chế nói, bọn họ không chần chừ liền nhanh chóng rời khỏi đây, dù có đi không nổi thì cũng phải bò lết thân khỏi đây cho bằng được, nếu để anh ta đổi ý, chắc bọn họ không còn may mắn như vừa rồi nữa.
Người đi hết rồi, cây súng ngắn trên tay Thẩm Dịch Nhiên cũng tuột khỏi tay anh ta mà rơi cạch xuống sàn.

Anh ta như một cái xác không hồn bước vào trong, như vừa rồi nhẹ nhàng đặt thân ngồi xuống bên cạnh cô.

Một lần nữa vuốt nhẹ gò má cô, nhưng cùng một hành động, chỉ cách nhau một đoạn thời gian ngắn mà cảm giác đã trở nên vô cùng khác biệt.
"Lâm Liên Kiều, em luôn là một kẻ nói dối, đáng lẽ tôi không nên cho em tự do."

Thẩm Dịch Nhiên rất hận, cũng rất giận, nhưng sự chua xót trong anh ta nhiều hơn cả.

Hôn lễ giờ lại biến thành tang lễ, đúng là món quà bất ngờ mà chỉ có Lâm Liên Kiều mới làm được.  
Thẩm Dịch Nhiên ở lại Hoa uyển cho đến trời sáng cũng không thấy anh ta ra chỉ thị gì, chỉ thấy lúc anh ta bước ra, khuôn mặt vẫn lạnh lùng không có một chút cảm xúc. 
Có người nói, đau buồn không nhất thiết phải thể hiện qua những giọt nước mắt, có khi im lặng chính là cảm giác đau đớn nhất.

Cũng có người nói, anh ta không thể nào vì một người phụ nữ mà rơi nước mắt, một người mất đi, thì sẽ có người mới xuất hiện khỏa lấp khoảng trống mà thôi, không có gì phải quá bi lụy.
Trong hai trường hợp kể trên, thật không biết chính xác Thẩm Dịch Nhiên thuộc về trường hợp nào.

Tâm tư của anh ta như hố sâu không đáy, có soi đến mấy cũng chỉ thấy một màu đen.
Phó mặc tang lễ cho hậu cần tổ chức, Thẩm Dịch Nhiên trở về dinh thự của mình, vô tư đem những chai rượu quý nhất ra nốc cạn.

Anh ta giống như không để tâm, mặc kệ tin tức đã loan đi khắp nơi, người người xào xáo, anh ta lại không có bất cứ động thái gì, cứ ngồi một nơi thưởng thức rượu, không cho bất kỳ ai làm phiền nhiễu.
Thế nhưng vẫn có một người, dù có đến cũng không khiến anh ta tức giận, cũng như không quá bất ngờ.

Người này không xuất hiện khi nghe tin Lâm Liên Kiều đã chết vì tự sát thì mới là

chuyện kỳ lạ.
Người của Thẩm Dịch Nhiên không ngăn được Sở Quân Huân mà để anh mở toang cánh cửa thư phòng xông vào.


Thẩm Dịch Nhiên lại phất tay cho cấp dưới lui xuống, ung dung đưa chai rượu lên miệng uống một hơi.

Đôi mắt của anh ta lờ đờ, có vẻ đã ngà ngà say rồi.
"Anh đến đây làm gì? Để cười nhạo tôi sao? Cười nhạo tôi vì cô dâu tự sát trước lễ cưới? Hay… trả thù cho người anh yêu?"
Trái ngược với dự đoán của Thẩm Dịch Nhiên, Sở Quân Huân lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Tuy nhiên, trong ánh mắt nhìn anh ta, vẫn ẩn chứa sâu mối thù khắc cốt ghi tâm.

Anh không phải không muốn trả thù cho cô, chỉ là cảm xúc anh đang cố kìm nén sâu xuống để đến đây đàm phán với anh ta lần cuối cùng.
"Kiều Kiều vẫn còn nằm đó, tôi không muốn làm phiền cô ấy an nghỉ.

Món nợ máu này, rồi có một ngày tôi phải đòi lại cho bằng được.

Nhưng hôm nay tôi đến chủ yếu chỉ để nói, tôi sẽ đưa cô ấy về Thiên thành.

Vậy nên hãy lệnh cho người của anh đừng cản trở khi chúng tôi rời đi, tôi không muốn ngày tang của cô ấy phải nghe tiếng súng đạn."
Thẩm Dịch Nhiên nghe xong nửa ý sau đột nhiên nổi cáu.

Anh ta đứng dậy, ném thẳng chai rượu đang uống dở xuống sàn vỡ tan tành, mùi rượu mạnh sọc lên khắp căn phòng cùng với tiếng gào lên của anh ta.
"Đừng mơ, dù chưa thực hiện nghi thức cưới nhưng cô ấy trên danh nghĩa đã là vợ của tôi rồi, đừng hòng đưa cô ấy rời Cửu Lạc thành nửa bước."
Vốn dĩ chỉ muốn đàm phán trong hòa bình, nhưng thái độ bất hợp tác của Thẩm Dịch Nhiên đã khiến anh không thể nhịn thêm nữa.
Phẫn nộ, uất hận, cứ thế hoà quyện vào nắm đấm mà anh dành cho anh ta ngay sau đó.


Không để anh ta ngã sõng soài, anh dùng sức kéo mạnh cổ áo của anh ta lại, giận dữ nói.
"Mày là tên khốn kiếp, lúc cô ấy còn sống mày giam cầm cô ấy còn chưa đủ sao? Cô ấy chết rồi mày cũng không buông tha cho cô ấy, mày có còn là người không?"
Thẩm Dịch Nhiên bị đấm một phát đến tỉnh rượu, anh ta không chịu thua kém cũng nắm lấy cổ áo của anh, đay nghiến đáp trả.
"Không phải tại mày xuất hiện thì cô ấy có tự sát không? Mày có tư cách gì mà lên tiếng."
Sở Quân Huân không thể chịu nổi bộ mặt đến giờ phút này vẫn còn tự cho mình là đúng của Thẩm Dịch Nhiên, anh liền ra tay đấm liên tiếp vào mặt anh ta mấy cái nữa. 
"Tao không xuất hiện, mày lại lừa cô ấy cả đời à?"
Căn phòng như trở thành bãi chiến trường cho hai người bất phân thắng bại, ai cũng muốn trút hết nỗi phẫn nộ.

Tiếng đánh nhau to đến mức bên ngoài cũng nghe thấy được, cấp dưới của Thẩm Dịch Nhiên liền nhanh chóng xông vào bên trong tách hai người ra. 
Sở Quân Huân cũng không muốn tiêu tốn thêm nhiều thời gian ở đây nữa.

Càng nhìn Thẩm Dịch Nhiên, anh chỉ càng muốn ngay lập tức giết chết anh ta.
"Mày không yêu cô ấy, chỉ xem cô ấy là trò tiêu khiển.

Bây giờ cô ấy chết rồi, mày vui rồi chứ, đi tìm thú tiêu khiển khác của mày đi, còn cô ấy, bằng mọi giá tao cũng sẽ đưa đi."
Sở Quân Huân đặt rõ quyết tâm phải đưa người đi, Thẩm Dịch Nhiên kỳ lạ lại chẳng nổi giận nữa, cứ vậy mà để anh thuận lợi rời khỏi.
"Ngài Thẩm, có cần chúng tôi ngăn lại không?"
"Không cần, cứ mặc kệ anh ta."
Thẩm Dịch Nhiên ngồi huỵch xuống sofa, anh ta giang hai tay ngã người dựa ra sau ghế, đầu ngửa lên trần nhà, đôi mắt từ từ khép lại, dần chìm vào hố sâu u tối.
"Đó có lẽ… cũng là nguyện vọng của cô ấy."
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện