Lâm Liên Kiều nhìn Sở Quân Huân một cách nghi ngờ, tính ra hiện tại cô còn chưa tròn hai mươi tuổi, cha cô sao lại dễ dàng đồng ý như vậy chứ? Ông ấy thương cô thật, nhưng chưa đến mức dễ dãi thế này.
Sở Quân Huân nhìn cô làm ra vẻ mặt nghiêm trọng, không nhịn được liền bật cười lớn.
"Không tin thì em đi hỏi cha em đi.
Ông ấy phải đồng ý rồi anh mới danh chính ngôn thuận đi từ cửa chính Lâm gia vào đây chứ, sau này không phải lén lút nửa đêm trèo ban công nữa."
Lâm Liên Kiều rốt cuộc lại chạy đi hỏi cha cô thật.
Nhưng trước khi hỏi chuyện, cô lại vô cùng ngạc nhiên khi thấy Lâm gia trên dưới đều bày ra biểu cảm vui mừng như vừa trúng được món hời lớn khi nhìn thấy cô.
Cô có chút không hiểu, chẳng phải cô mới chỉ ngủ một ngày thôi sao? Biểu cảm của bọn họ thật sự khoa trương quá rồi.
Thế nhưng khi đến gặp cha cô, ông ấy còn xúc động hơn đến suýt thì khóc.
Hoá ra, cô bị tác dụng phụ của thuốc giả chết làm cho hôn mê sâu sau khi được giải thuốc, y sư bào chế ra thuốc này và cả bác sĩ đều không chắc khi nào cô sẽ tỉnh lại.
Vậy là từ đó đến nay, cô đã nằm trên giường xấp xỉ nửa tháng rồi.
Cha cô còn cho cô biết, trong những ngày cô trong trạng thái ngủ sâu đó, Sở Quân Huân một bước cũng không rời, chính tay anh ở bên cạnh chăm sóc cho cô, từ việc bón thức ăn đến cả việc… tắm rửa thay quần áo.
Cha cô vậy mà chẳng ngăn cản, còn là người chủ động nhắc đến chuyện kết hôn trước.
Không biết trong thời gian cô hôn mê, hai người đã bàn tính chuyện tới đâu rồi.
Hỏi chuyện xong, cô chỉ biết lủi thủi trở về phòng, mặt từ khi nào đã đỏ mọng như quả cà chua, chẳng dám đối diện với ánh mắt của anh.
Sở Quân Huân vẫn ngồi chễm chệ trên giường, khoanh tay dáng vẻ đầy tự tin nói.
"Anh không nói dối chứ?"
Lâm Liên Kiều đứng ở cửa hỏi vào, giọng hơi bẽn lẽn.
"Anh chắc muốn kết hôn với em?"
Sở Quân Huân đột nhiên đứng dậy, đến kéo cô lại ôm vào người.
"Hỏi thừa, đương nhiên là chắc rồi."
Lâm Liên Kiều trước đó còn sợ mình không đủ tốt để trở thành vợ của anh sau những chuyện cô đã làm.
Nhưng anh đã trả lời ngay chẳng chần chừ, cũng chẳng nghĩ ngợi khiến trong lòng cô bất chợt nhẹ nhõm.
Nếu anh đã chắc chắn thì cô cũng không việc gì phải chần chừ nữa.
"Vậy thì tổ chức ngay trong tháng này luôn đi.
Đầu tháng sau em phải quay trở lại trường học rồi, lúc đó sẽ không có thời gian đâu."
Câu đầu có vẻ nôn nóng, nhưng câu khiến cho gương mặt của Sở Quân Huân bất ngờ đen lại, lại là câu phía sau.
Dường như anh có chút không vui.
"Em lấy chồng rồi vẫn muốn đi học?"
Lâm Liên Kiều không nghĩ đó là chuyện gì to tác, cô rất tự nhiên nói.
"Dĩ nhiên rồi, em cũng muốn có nghề nghiệp của riêng mình.
Em không thích dựa vào cái danh thống soái phu nhân hay mấy cái xưởng vũ khí của anh.
Đến thương hiệu vải nổi danh của cha em, em còn không muốn dựa vào nữa là."
Bỗng nhiên môi của Sở Quân Huân giật lên hơi cười nhẹ, anh thừa biết tính cách của cô, nhưng cũng muốn thử thuyết phục cô một chút, anh liền đưa ra một điều kiện hết sức hấp dẫn.
"Anh thành lập cho em một tòa soạn, đó sẽ là tòa soạn lớn nhất Thiên thành, được không? Không cần học nữa, trực tiếp làm bà chủ luôn đi."
Lâm Liên Kiều phụng phịu hai má, cô đẩy vai huých nhẹ vào vai anh một cái.
"Em không cần, cấm anh nhúng mũi vào công việc của em đấy."
Xem ra không thể thuyết phục cô bằng vật chất, Sở Quân Huân lại nảy ra một ý liền áp tay lên cái bụng nhỏ của cô, còn cố ý ghé sát vào tai cô nói nhỏ.
"Vậy… nếu trong lúc vẫn còn học, em mang thai thì sao?"
Lâm Liên Kiều ngay tức khắc cảm thấy gai óc toàn thân nổi bợn, đỉnh đầu như muốn bốc cả khói ra luôn vậy.
Cô nhanh chóng đẩy anh ra, lắp bấp ngại ngùng.
"Anh, anh lo xa cái gì đấy? Toàn nói linh tinh."
Sở Quân Huân nhìn biểu cảm của cô mà thích chí cười phá lên, không nghĩ trêu chọc một người có thể làm tâm trạng tốt đến như vậy.
Nhưng cô thì ngược lại, cảm giác bị trêu ghẹo chẳng mấy sung sướng.
Cô thẹn quá hóa giận, liền theo thói quen trước đây đẩy anh về phía cửa ban công.
"Anh mau về đi, anh ở nhà em mãi thì chuẩn bị hôn lễ kiểu gì được."
Sở Quân Huân buồn cười liền lên tiếng nhắc nhở.
"Anh bây giờ đã đường đường chính chính bước ra từ cửa phòng của em được rồi."
Lâm Liên Kiều đứng sững lại, thấy bản thân luống cuống đến quên trước quên sau thật mất mặt, nhanh chóng cô liền chuyển hướng ngược lại