“Đường Tam nói không sai, cũng không cần quá để ý hoàng đấu chiến đội đội hình, chúng ta kỳ thật cũng không kém, hiện tại vẫn là trước thương lượng thương lượng chúng ta trung nào bảy người lên sân khấu đi.”
Đái Mộc Bạch cũng rất là tán đồng gật gật đầu.
“Y Nhiên đã xác định không thể lên sân khấu, nếu xà trượng Võ Hồn đối mặt Lam Điện Bá Vương Long Võ Hồn sẽ bị áp chế nói, kia đích xác hẳn là đổi những người khác lên sân khấu, bất quá ta, Đường Tam, mộc bạch khẳng định không thể thay đổi người.
Vinh vinh thất bảo Lưu Li Tháp tác dụng phi thường đại, khẳng định cũng cần thiết muốn lên sân khấu, mà đối phương phụ trợ hệ cùng khống chế Hệ Hồn Sư nếu là đoàn đội trung tâm, như vậy chúng ta khẳng định cần thiết phải có một cái có thể hạn chế các nàng Hồn Sư, điểm này hồng tuấn nhất thích hợp.
Mà nếu thượng hồng tuấn, vì phối hợp, Oscar cũng nên lên sân khấu, có Oscar phi hành nấm tràng, hồng tuấn tính cơ động sẽ tăng lên rất nhiều, hạn chế tác dụng sẽ càng cường, hiện tại vấn đề chính là Tiểu Vũ cùng trúc thanh ai thượng ai lui.”
Đường Phong phân tích nói.
“Vẫn là làm Tiểu Vũ lên sân khấu đi.”
“Hảo, kia hiện tại chúng ta Shrek chiến đội lên sân khấu đội hình cũng đã xác định, đó chính là ta, Đường Tam, mộc bạch, Oscar, hồng tuấn, vinh vinh cùng Tiểu Vũ, hiện tại chúng ta tới thương nghị chiến thuật.”
Xác định lên sân khấu đội hình sau, Đường Phong nói.
"Chúng ta có thể thắng.
Mộc Bạch, Tiểu Áo, Hồng Tuấn, Tiểu Vũ, Vinh Vinh, Trúc Thanh.
Mọi người quên cả rồi sao, chúng ta có thể đạt được thành tích hai mươi bảy thắng.
Đối phương mặc dù cường đại, nhưng chúng ta đồng dạng không kém.
Chúng ta có Mộc Bạch vốn là cường công hệ vũ hồn.
Có Tiểu Áo với năng lực hồi phục hương tràng, còn có Hồng Tuấn với biến dị thú vũ hồn, cùng Tiểu Vũ nhu kỹ thần kỳ.
Vinh Vinh, chẳng lẻ ngươi cho rằng bản thân Thất Bảo Lưu Ly Tháp lại kém Cửu Tâm Hải Đường sao? Còn có Trúc Thanh, tốc độ của ngươi là nhanh nhất trong số các mẫn công hệ hồn sư đồng cấp bậc mà ta gặp qua.
Đối phương mặc dù cường đại, chẳng lẻ chúng ta lại yếu kém sao? Không, chúng ta nhất định có thể chứng minh, chúng ta so với bọn họ càng mạnh.
Càng huống chi.
Các ngươi không nên quên tuổi hiện tại của chúng ta.
Ta dám khẳng định, bọn họ tuổi so với chúng ta là lớn hơn.
Cho dù thật sự thua thì thế nào? Thất bại là mẹ thành công.
Cứ cho là hôm nay chúng ta không phải đối thủ của bọn họ, một ngày nào đó, chẳng lẻ lại không thể thắng.
Vinh quang vốn dĩ phải do chúng ta đạt được, nếu vừa bắt đầu đã đánh mất niềm tin, như vậy chúng ta cũng không cần tham gia thi đấu nữa? "
Lời của Đường Tam giống như ngọn lửa làm bùng lên hy vọng trong lòng mọi người.
Sử Lai Khắc Thất Quái mỗi một thành viên, đều là thiên tài trong thiên tài.
Là quái vật trong quái vật.
Bọn họ như thế nào chưa đánh đã cam tâm chịu thua cơ chứ?
Mọi người cũng không có nói chuyện, nhưng ánh mắt từng người lại trở nên kiên định, Đái Mộc Bạch...trước đưa ra tay phải của mình, ngay sau đó là Áo Tư Tạp.
Sử Lai Khắc Thất Quái, bảy người điều đưa tay hội lại một chỗ.
Ánh mắt từng người trở nên thiêu đốt.
Niềm tin mất đi đã tìm về, bây giờ, bọn họ là chìm ngập trong chiến ý.
"Sư phụ, trận đấu này, có thể để cho đệ tử toàn quyền an bày được không? " Đường Tam kiên định nhìn về phía Đại Sư nói.
Hắn biết, đánh một trận này chính là khảo nghiệm gian nan nhất.
Sỡ dĩ lúc trước hắn nói như vậy là không muốn mọi người mất đi lòng tin.
Hai kiếp làm người, hắn biết, muốn thu được cái gì, nhất định phải dựa vào cố gắng bản thân.
Trước mỗi lần đấu hồn, Đại Sư điều tiến hành chỉ điểm chiến thuật.
Nhưng lần này Đường Tam lại chủ động yêu cầu làm thay cho cái công tác của Đại Sư.
Mặc dù có vẻ chút cuồng vọng, nhưng Đại Sư, Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực ba người âm thầm gật đầu.
Một cái chiến thuật đoàn đội cần nhất phải đoàn kết, phối hợp.
Nhưng cũng không có thể thiếu đi chiến ý.
Chiến đội không có chiến ý, vĩnh viễn cũng không cách nào phát ra hết khả năng vốn có.
Mà lúc này, là linh hồn của cả đội, Đường Tam đã làm rất tốt điểm này.
Ý tứ ba người Phất Lan Đức chính là thắng bại không quan trọng.
Điều bọn họ quan tâm chính là sự phát triển của đám đệ tử này.
Bây giờ điều bọn họ có khả năng làm, chỉ là ngồi nhìn những đứa nhỏ gây cho bọn họ kinh ngạc lẫn vui mừng.
Xem thử đám nhỏ này cuối cùng có thể vươn xa đến trình độ như thế nào.
Tại khu nghỉ ngơi dành cho khách quý trong Tác Thất Đấu Hồn Tràng..
……
Căn phòng hào hoa rộng hơn trăm thước vuông.
Bộ bàn ghế thật lớn với chiều dài hơn năm thước.
Đủ để mười mấy người cùng lúc nghỉ ngơi thoải mái.
Cả phòng bên trong được trang trí chủ yếu là màu vàng.
Đèn màu vàng, rèm màu vàng, còn có các loại vật trang trí màu vàng khác.
Tạo cho người ở trong đó cảm giác huy hoàng chói lọi.
Trước cái ghế dài màu trắng là một cái bàn uống trà làm bằng thủy tinh.
Mặt trên còn có những đường trang trí tinh sảo.
Trọng yếu hơn, một mặt của căn phòng này làm bằng thủy tinh.
Thông qua xử lý đặc thù, từ nơi này có thể chứng kiến bên ngoài, mà bên ngoài không thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Mà bên ngoài lớp tường thủy tinh ấy là vị trí quan trọng nhất của Đại Đấu Hồn Tràng, sàn thi đấu trung tâm.
Lúc này, bên trong phòng có bảy người.
Nhìn qua đều là khoảng hai mươi tuổi.
Ngồi ở giữa chiếc ghế dài, là một gã có mái tóc đen khá dài.
Vóc người thon thả, tướng mạo không tính là anh tuấn, biểu hiện trên mặt rất ít, giống như cả cơ thể hắn đều là cứng ngắc.
Mặc trang phục màu lam, không có trang sức.
Cả cơ thể làm cho người khác cảm giác hắn rất giản dị.
Nhưng cái loại đơn giản này lại khiến cho người khác cảm thấy rất nguy hiểm.
Hắn đang dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt dưỡng thần.
Ngồi trên chiếc ghế dài đó còn có một nữ tử.
Tư thế của nàng chính là đang dựa vào vai của cái gã kia.
Vẻ mặt nàng âm trầm, mái tóc ngắn màu tím nhìn qua càng làm nàng thêm anh tú vài phần.
Đôi mắt xanh biếc làm người nhìn không khỏi cảm thấy có chút quỷ dị.
Không nói nàng đẹp bao nhiêu nhưng vẻ mỵ hoặc của nàng là rất lớn.
Nàng lúc này chính là đang dựa vào vai gã thanh niên kia đồng thời chơi đùa với các ngón tay của mình.
"Nhạn Tử, ngươi đừng cùng lão Đại thân thiết trước mặt bọn ta nữa được không? Nói như thế nào thì các huynh đệ đều là một đám xử nam a, vạn nhất có cái gì xúc động, chỉ sợ không tốt.
Hắc hắc.
"
Vừa nói chuyện chính là một gã thanh niên tướng mạo anh tuấn.
Vóc người không cao.
Tóc ngắn màu vàng, đôi mắt có vẻ thập phần linh hoạt, đang đứng tựa vào cái mặt tường bằng kính kia với bộ dáng khá nhàn hạ.
Cô gái ngồi trên ghế liếc hắn một cái, đôi mắt xanh biếc lấp lánh, khé cười, "Vậy ngươi lại đây, để tỷ tỷ ta dạy ngươi cách trở thành một nam nhân? "
"Ách, quên đi.
ngươi một thân Bích Lân độc cũng chỉ có lão Đại mới chịu được.
Ta vô phúc tiêu thụ." Gã thanh niên vội vàng cự tuyệt.
Vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô gái với cặp mắt xanh biếc kia rõ ràng có chút sợ hãi.
"Đáng kiếp.
Ngươi không có việc gì làm nên đi trêu chọc Nhạn Tử sao.
" Đứng cạnh bức tường bằng thủy tinh ở đầu bên kia là một gã toàn thân hắc y.
Đồng dạng mái tóc màu vàng, một gã thanh niên tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần có thể so với nữ tử, vừa nâng cái ly chứa đồ uống, vừa nhìn có chút hả hê nói.
Gã thanh niên anh tuấn kia cả giận nói: "Báo Tử, ngươi cố ý nhắm vào ta, hôm nay sau khi thi đấu, chúng ta đấu một trận.
Xem ta như thế nào giáo huấn ngươi.
"
Gã thanh niên hắc y kia khinh thường hừ một tiếng, "Cùng ta một chọi một? Ngươi nói thật hay.
Ngươi là phi hành hồn sư muốn cùng ta địa hồn sư một chọi một.
Rõ ràng là khi dễ người.
Có bản lãnh, ngươi tìm lão Đại một chọi một.
Chỉ cần ngươi có thể cầm cự ba phút, ta chịu thua ngươi.
"
"Ngươi......" Gã thiếu niên anh tuấn khuôn mặt lộ vẻ không phục nhưng cũng không có tiếp lời.
Hắn hiểu rất rõ, cùng đội trưởng kiên trì ba phút là không có khả năng.
"Các ngươi an tĩnh chút đi.
Sao không bắt chước hai vị Thạch gia huynh đệ kia tĩnh dưỡng?" Gã thanh niên áo lam đang ngồi trên chiếc ghế dài kia vốn không nhúc nhít bỗng mở miệng nói.
Đúng như theo lời hắn, hai vị Thạch gia huynh đệ kia đang ngồi tĩnh tâm tại một góc căn phòng.
Hai người kia cũng không nói lời nào, vóc người thô mạnh mẽ.
Cùng ngồi một chỗ không khỏi khiến người khác có cảm giác trầm ổn.
Gã thanh niên anh tuấn kia cười nói: "Lão Đại.
Chúng ta còn cần tĩnh tâm dưỡng thần sao? Chúng ta trước bốn mươi cấp có thể đạt được ngân đấu hồn huy chương, ta dám nói, tại Tác Thác Đại Đấu Hồn Tràng này tuyệt đối tìm không ra đối thủ.
Đừng nói nơi này, cho dù là những nơi khác, cũng e là không có.
"
Gã thanh niên áo lam lạnh nhạt nói: "Cho dù như thế, ngươi cũng đừng nên đắc ý mà trở thành thói quen.
Hồn sư giới luôn xuất hiện người mạnh.
Không ai có thể khẳng định trước mặt chúng ta sẽ không xuất hiện cường địch.
Linh Linh, lại ghế ngồi một chút đi.
Cứ đứng như thế thật hao phí thể lực."
Lời cuối cùng của hắn là hướng về một nữ tử khác đang đứng ở một góc phòng.
Vị nữ tử kia chính là đang đứng ở góc âm u nhất của căn phòng, không những vậy, trên người nàng là một thân hắc y, mặt cũng được che bằng một tấm lụa đen.
Vóc người mềm mại.
Một mái tóc dài màu lam phủ sau lưng.
Mắt cùng màu mái tóc cũng không toát ra chút tâm tình gì.
Trên người nàng, tựa hồ chỉ có thể cảm nhận được sự cô độc.
"Không cần, ta ở chỗ này tốt lắm.
" Diệp Linh Linh thanh âm tuy lớn nhưng nghe cảm giác cực kỳ trống rỗng.
Làm cho người nghe cảm giác mông lung.
Bảy người trong phòng này, đúng là thành viên của Hoàng Đấu Chiến Đội.
Ngồi ở chiếc ghế dài kia là đội trưởng Ngọc Thiên Hằng cùng phó đội trưởng Độc Cô Nhạn.
Gã thanh niên anh tuấn là Phong Linh.
Gã hắc y cùng hắn đấu võ mồm là Áo Tư La Quỷ Báo hồn sư.
Hai gã ngồi trên mặt đất kia là huynh đệ Huyền Vũ Quy hồn sư.
Còn lại vị nữ tử kia là phụ trợ hệ hồn sư duy nhất của đội Diệp Linh Linh vũ hồn Cửu Tâm Hải Đường.
Tác Thác đại đấu hồn tràng, bên trong phòng khách quý cao cấp khu ba, Hoàng đấu chiến đội Viên Môn đang ở đó đợi đoàn chiến đấu đến.
Đang ngồi đợi thì cửa phòng chợt mở ra, từ bên ngoài có một người đi vào.
Người này xuất hiện khiến cho mọi người của Viên Môn hoàng đấu chiến đội đang ở các tư thế khác nhau liền cùng đứng dậy làm một động tác, kể cả đội trưởng Ngọc Thiên Hằng đang ngồi trên ghế gấm ở bên trong, ngay cả Thạch gia huynh đệ đang ngồi minh tường cũng đồng thời mở mắt ra.
Bảy người đồng thời tại chỗ đứng lên, hướng người vừa đến cung kính hành lễ.
" Sư phụ!"
Từ ngoài cửa đi vào chính là một người trung niên, nhìn qua bộ dáng trên dưới ba mươi tuổi, tướng mạo đen đúa bình thường, quần áo đơn giản mộc mạc, chỉ có ánh mắt hắn là đặc biệt sáng ngời.
Hắn không vì hành động của hoàng đấu chiến đội Viên Môn mà bề ngoài xuất hiện gì đặc biệt, chỉ tựa như một người bình thường, nhưng mà hắn có thể khiến cho cả Hoàng đấu chiến đội Viên Môn tôn kính như vậy, có thể bình thường được sao?
Trung niên sắc mặt có chút quái dị, loại...!thần thái này ngay cả đội trưởng Hoàng đấu chiến đội Ngọc Thiên Hằng cũng chưa từng thấy qua, lặng yên tiến lên vài bước, thấp giọng nói:" Tần sư phụ, ngài làm sao vậy."
Tần sư phụ quang mang trong mắt chợt lóe sáng, từ trong đôi mắt đen sáng ngời toát ra một tia quang mang thâm thúy," Lúc này ta sợ rằng các ngươi sẽ gặp phải một đối thủ kinh khủng đó.
Ta mới từ khu vực của thành chủ lấy được tư liệu sơ lược nhất về đối thủ của các ngươi đêm nay, đây là do Tác Thác đại đấu hồn tràng vừa mới xác định chuyển xuống, các ngươi xem đi."
Vừa nói, hắn liền đi tới bên chiếc bàn thủy tinh, ngồi xuống ghế gấm, trên tay bạch quang chợt lóe, liền xuất hiện một cuộn vải trắng, liền mở ra trước mặt.
Các đội viên của Hoàng đấu chiến đội liền xông tới, hướng đến tấm vải trắng nhìn lại.
Phó đội trưởng Độc Cô Nhạn thì thầm:" Sử Lai Khắc thất quái chiến đội, đội viên bảy người, không rõ lai lịch, thiết đấu hồn huy chương.
Sư phụ, thế nào mà Sử Lai Khắc thất quái chiến đội mới là Thiết đấu hồn huy chương, bọn họ có đủ tư cách cùng chúng ta tiến hành đoàn chiến đấu hồn phải không?"
Tần sư phụ lạnh nhạt nói:" Không sai, một tháng trước bọn họ đúng là Thiết đấu hồn huy chương, nhưng thông qua đấu hồn tháng này của bọn họ mà phân tích, ít nhất cũng đã đạt tới chuẩn Ngân đấu hồn, mặc dù chưa có hoàn toàn chắc chắn, dù sao Tác Thác đại đấu hồn tràng đã đã quyết định để bọn họ tiếp nhận Ngân đấu hồn tư cách.
Vừa đủ để khiêu chiến các ngươi, căn cứ theo lời chủ thành nói, Sử Lai Khắc thất quái tham gia đoàn chiến đấu hồn gồm hai mươi bảy trận, hai mươi bảy trận đánh