Trọng Sinh Tại Dị Thế Giới

Luyện hóa Hỏa Long Đan


trước sau

Đã một tuần trôi qua kể tử khi Thu Sơn dính phải rắc rối với Đình Duy Vũ, những ngày này Thu Sơn cũng mọi ngày hắn đều bỏ ra phần lớn thời gian để vào phó bản hệ thống, kể từ khi hắn đến Trúc cơ thì điểm kinh nghiệm từ Tử Ma Tí cũng giảm rất nhiều, điều này thôi thúc hắn hoàn thành thật sớm phó bản này bởi vì nó không mang lại cho Thu Sơn lợi ích gì lớn nữa.

- Hôm nay đám còn lại các ngươi đều xuống mồ nốt cho ta! Đồ Long... Trảm!!!

Thu Sơn hét lớn một tiếng, thứ hắn sử dụng chính là thức thứ nhất của Trảm Long Quyết, lần đầu thị uy cũng kiến hắn bị dọa cho hết hồn bởi uy lực của nó a.

Thu Sơn nhún người nhảy lên cao, trên tay Vô Danh Kiếm chém mạnh xuống vẽ ra một tia sáng màu vàng rực lao thẳng về đám Tử Ma Tí.

- Uỳnh!!!

Mặt đất run rẩy mãnh liệt kèm theo cát bụi bay tứ tung, khi cát bụi tan dần thì lộ ra một đường kiếm dài cả chục trượng, sâu chừng vài thước trên mặt đất.

- Chúc mừng kí chủ chém giết Tử Ma Tí nhận được 30 điểm kinh nghiệm, 5 điểm tích lũy.

- Chúc mừng kí chủ chém giết Tử Ma Tí nhận được 30 điểm kinh nghiệm, 5 điểm tích lũy.

- Chúc mừng kí chủ chém giết Tử Ma Tí nhận được 30 điểm kinh nghiệm, 5 điểm tích lũy.

- ...

- Chúc mừng kí chủ tiêu diệt toàn bộ Tử Ma Tí thành công vượt ải, thưởng một bộ thân pháp Tiêu Dao Ngự Huyền giai trung phẩm, binh khí Hỏa Ma Đao Huyền giai trung phẩm một thanh, Hỏa Long Đan Tứ phẩm đan dược một viên.

Âm thanh hệ thống vang lên khiến Thu Sơn nghe xong muốn nhảy cẫng lên, nghe thôi đã vui rồi nhưng xem qua còn khiến hắn vui mừng hơn nữa.

- Thân pháp Tiêu Dao Ngự khi luyện thành có thể cưỡi gió đạp mây, đây là phép Cân Đẩu Vân của Tôn Ngộ Không chăng?

Thu Sơn mừng rỡ nói, xem qua Thân pháp Tiêu Dao Ngự rồi hắn chuyển qua xem thanh Hỏa Ma Đao, thanh đao màu đen tuyền cùng vài vết nứt màu đỏ trên thân đao.

- Đao tốt!

Thu Sơn vỗ thanh đao một cái hài lòng nói.

- Còn Hỏa Long Đan này có tác dụng gì vậy hệ thống?

Cuối cùng Thu Sơn lấy viên Hỏa Long Đan ra, viên đan tỏa ra ánh sáng khiến Thu Sơn nuốt một ngụm nước miếng.

- Hỏa Long Đan là đan dược Tứ phẩm, công dụng bổ thận tráng dương tăng cường sinh lực...

- Dừng.

Hệ thống còn chưa nói xong Thu Sơn liền chặn lại, cái gì mà bổ thận tráng dương chứ, ngươi cho ta là tên yếu...

- Vào vấn đề chính đi.

Thu Sơn xua tay nói.

- Hỏa Long Đan là đan dược tính Hỏa, dùng xong có thể tăng cường thể chất Hỏa thuộc tính, không những vậy mà còn có thể tu luyện thân thể bách hỏa bất xâm.

Hệ thống giải thích cho Thu Sơn.

Thu Sơn nghe xong không do dự nuốt luôn Hỏa Long Đan, đan đi đến đâu thì Thu Sơn cảm thấy nóng đến đấy, không chỉ là nóng thông thường mà cảm giác cổ họng hắn như nuốt phải một ngọn lửa vậy, ngọn lửa ấy không ngừng thiêu đốt hắn khiến Thu Sơn nằm xuống ôm lấy cổ mà giãy giụa.

- Hệ thống chết tiệt... ngươi dám chơi ta!

Thu Sơn khổ sở lí nhí nói, hắn đau đớn đễn nỗi muốn ngất đi nhưng thần trí hắn lúc này lại cực kì tỉnh táo, hắn không thể ngất.

- Chịu đựng!

Thu Sơn cắn chặt môi, máu tươi từ miệng bắt đầu chảy ra.

- Ta sẽ chết sao?

Thu Sơn sau một hồi giãy giụa lúc này hắn cảm giác như cửa địa ngục ngay trước mắt vậy, chỉ cần hắn bước qua là mọi thống khổ sẽ tan biến.

- Thu Sơn, huynh không được chết, huynh còn chưa trả thù cho muội cùng cha mẹ muội, vì vậy huynh không thể chết.

- Tiểu Thanh?

Ngay lúc Thu Sơn định từ bỏ thì giọng nói của Tiểu Thanh vang vảng trong tâm trí hắn.

- Đúng vậy... ta không chết ở đây, nếu chết ở đây thì ta đâu còn mặt mũi gặp Nhạc phụ Nhạc mẫu cùng Tiểu Thanh dưới đó nữa... TA KHÔNG THỂ CHẾT!!!

Thu Sơn nắm chặt nắm đấm, hắn không thể chết như thế này được, bằng mọi giá... hắn tự nhủ phải sống.

- ĐỊNH!!!

Thu Sơn gầm lên một tiếng, lúc này toàn bộ người hắn được bao bọc bởi hỏa diễm, không những thế còn càng ngày càng lớn.

- THU!!!

Thu Sơn tiếp tục gầm lên, hỏa diễm bao quanh hắn cũng từ từ yếu dần, cuối cùng liền biến mất không thấy nữa.


Thu Sơn hắn nằm im dưới đất, cũng bởi do thống khổ khiến hắn kiệt sức, hắn từ từ nhắm mắt lại nhưng trên môi hắn vẫn nở một nụ cười.

Ba ngày sau...

Thu Sơn từ từ mở mí mắt của mình, ánh sáng ập vào khiến hắn phải lấy tay che mắt.

- Ta đã ngất đi bao lâu rồi?

Thu Sơn vừa tỉnh đã nhớ lại chuyện hắn nuốt xuống Hỏa Long Đan, thống khổ khiến hắn chỉ cần nghĩ thôi cũng đã dựng tóc gáy rồi.

- Ngươi đã hôn mê ba ngày nay rồi, tên tiểu tử ngươi rốt cuộc đã làm gì vậy?

Lục trưởng lão ở bên cạnh thấy Thu Sơn tỉnh dậy liền hỏi, nàng gặp hắn vốn tưởng hắn chỉ đang ngủ thôi nhưng ai ngờ gọi như thế nào hắn cũng không tỉnh dậy hại nàng phải chăm sóc hắn ba ngày qua.

- Lục trưởng lão ta thật sự đã hôn mê ba ngày? Mà khoan đã, ngài làm gì ở đây vậy?

Thu Sơn giật mình hỏi, hắn vừa tỉnh nên không có chú ý đến Lục trưởng lão bên cạnh hắn.

Lục trưởng lão bực tức đáp:

- Đây là chỗ của ta thì tại sao ta không được đến, còn cái tên tiểu tử ngươi hại qua ba ngày qua khổ sở cỡ nào ngươi biết không?

- Chăm sóc ta?

Thu Sơn nhíu mày, hắn không ngờ Lục trưởng lão lại tốt vậy a.... Mà hình như có gì đó không đúng.

- Y phục của ta...

Thu Sơn nhìn bộ y phục hắn đang mặc, hắn nhớ trước đó nó không giống như vậy a.

- Ta thấy nó bẩn nên thay cho ngươi rồi., ngươi nên biết ơn ta đi, một trưởng lão phải hầu hạ ngươi như vậy, thật là mất mặt.

Lục trưởng lão đáp.

- ...

- ...

- Cái gì???

- Ngươi hét cái gì?

- Cô còn hỏi nữa? Tại sao cô lại làm vậy chứ???

- Một tiểu tử như ngươi có cho cũng không ai thèm, đừng làm bộ có giá.

- Cô làm vậy sau này ta còn mặt mũi nào gặp mọi người nữa???

- Mặt mũi của ngươi chứ đâu phải của ta.

- Cô... cô... đồ không biết xấu hổ!

- Xấu hổ là gì vậy, có luyện đan được không?

- Luyện cái đầu cô!

Sau một hồi giằng co, cuối cùng Thu Sơn đành nuốt cơn giận xuống, hắn nói không lại với nàng.

- Cô cái gì mà cô, đừng quên ta là trưởng lão, mau ăn chén cháo kia đi, đích thân Lục trưởng lão ta nấu nên ngươi tự cảm tạ trời phật đi.

Lục trưởng lão khoanh tay nói.

Thu Sơn nhìn chén cháo để trên bàn cũng có phần xúc động bởi đã lâu mới có người nấu cho hắn ăn, cũng bởi một phần tấm lòng của Lục trưởng lão nữa.

- Cảm tạ, cô đối với ta thật tốt.

Thu Sơn mỉm cười nhìn Lục trưởng lão nói.

Lục trưởng lão không nói gì liền quay mặt đi thẳng, Thu Sơn liền lắc lắc đầu khó hiểu.

- Mặc kệ, ta sắp đói chết rồi.

Thu Sơn xoa xoa tay rồi cầm chén cháo lên, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không được ổn cho lắm.

Thu Sơn mặc kệ liền múc một thìa đút vào miệng, còn chưa kịp nuốt xuống hắn đã phải phun ra rồi.

- Cái gì mà mặn vậy???

Thu Sơn chạy vội đi rót một cốc nước rồi một hơi uống cạn, hắn cứ tưởng hắn vừa ăn muối không cơ chứ.

- Cháo thì mặn, gà thì hầm còn chưa chín, chẳng lẽ mấy ngày qua ta đều được Lục trưởng lão "chăm sóc" như thế này sao?

- Không, nhất định không thể, ai ăn hết chén cháo này cũng đều thập tử vô sinh, nhất định là không phải.

Thu Sơn tự lẩm bẩm một mình, hắn đang khổ sở trước sự chăm sóc "đặc biệt" mà Lục trưởng lão dành cho hắn a.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện