Đúng vậy, ý nghĩ của Thu Sơn là muốn 1 người đánh lạc hướng con yêu thú, 1 người đi hái Lam Diệc Thảo.
- Hm, đúng rồi, để ta dụ con yêu thú, ngươi đi hái Lam Diệc Thảo.
- Được, Nhạc phụ cẩn thận.
Thỏa thuận xong xuôi, Trương Nhị Hổ đi tới cạnh Lam Diệc Thảo, quả nhiên khi hắn còn cách 30 bước thì có 1 cặp râu nhô lên, tiếp theo đó là 1 con Ngô Công dài gần trăm thước xuất hiện.
- Tiêu rồi, Nhất biến lục trọng Tử Hà Ngô Công, tiểu tử mau chạy!!!
2 người Thu Sơn không nghĩ rằng con yêu thú thủ hộ lại là 1 con Nhất biến lục trọng, yêu thú hơn hẳn con người, tuy mới Nhất biến lục trọng nhưng có cho 2 Trương Nhị Hổ toàn lực xuất thủ cũng không chiếm thế thượng phong.
Cả 2 người không nghĩ ngợi nhiều toàn lực bỏ chạy, con Tử Hà Ngô Công liền tức giận đuổi theo. Đây là địa bàn của nó 2 người này muốn tới là tới, muốn đi là đi sao, thật không coi Ngô Công nó ra gì a.
- Không ổn, cứ thế này nó sẽ bắt kịp sớm thôi, ngươi đi trước ta cầm chân nó 1 lát.
Trương Nhị Hổ nói xong liền dừng lại.
- Không được, ta biết Nhạc phụ ngươi rất mạnh, nhưng nó còn mạnh hơn ngươi, trốn cũng không được, vậy đánh đi.
Thu Sơn cũng dừng lại lấy ra Vô Danh Kiếm.
- Như vậy sẽ cả 2 chúng ta đều sẽ chết ngươi hiểu không???
- Mạng là do Nhạc phụ cứu, có chết ta cũng phải đưa Nhạc phụ ngươi thoát thân. Đợi lát nữa con Ngô Công tập trung vào ta, mau chạy.
Thu Sơn nói xong liền lao về phía con Tử Hà Ngô Công, thấy có người lao tới nó cũng dừng lại.
- Thu Sơn!!!
- Nhạc phụ, ngươi còn phải lo cho Nhạc mẫu cùng Tiểu Thanh, đi mau!!!
Thu Sơn chém ra 1 kiếm, con Ngô Công dễ dàng né tránh rồi dùng vô số cặp chân hất Thu Sơn bay đập vào 1 thân cây.
- Ầm!!!
- Hự...
Thu Sơn đập vào thân cây, khóe miệng chậm rãi chảy xuống 1 vệt máu đỏ tươi.
Bỗng Thu Sơn thấy Trương Nhị Hổ còn đứng đấy muốn lao lên giúp hắn.
- Đi mau!!!
Thu Sơn chậm rãi đứng dậy gào lên.
- Ta...
- Đi!!!
Thấy Thu Sơn tiếp tục lao về phía con Ngô Công, Trương Nhị Hổ cắn răng xoay người lại.
- Thu Sơn!!! Ta, Nhạc mẫu ngươi cùng Tiểu Thanh chờ ngươi về!!!
Trương Nhị Hổ nói lớn rồi tung cước chạy khỏi Đại Ngàn Sơn Lâm.
- Ầm!!!
- Phốc.
Thu Sơn phun ra 1 búng máu, đây là lần thứ 4 hắn bị đánh bay ra, nhưng nghĩ đến Nhạc
phụ hắn đã an toàn rời khỏi đây hắn cũng yên lòng. Buông Vô Danh Kiếm xuống, bây giờ hắn biết mình không có bất cứ 1 cơ hội nào sống sót cả, con Tử Hà Ngô Công này thực sự quá mạnh.
- Hệ thống đề nghị nên sử dụng Thần Phong Kiếm Quyết thức thứ nhất Hào Long Phá Thiên.
Âm thanh hệ thống vang lên.
Hào Long Phá Thiên là thức thứ nhất của Thần Phong Kiếm Quyết, Thần Phong Kiếm Quyết tổng cộng có nhị thức, nhưng để sử dụng cần cảnh giới nhất định, ví như thức thứ nhất Hào Long Phá Thiên cần đả thông 72 mạch rồi dẫn khí qua từng mạch. Mỗi 1 tầng của Luyện khí sẽ đả thông 8 mạch, vậy cần Luyện khí tầng 9 mới có thể sử dụng Hào Long Phá Quân.
- Nhưng ta mới là Luyện khí tầng 5, 72 mạch còn chưa hoàn toàn đã thông, làm sao có thể sử dụng chứ???
- Hao tổn 20 năm thọ nguyên để sử dụng, kí chủ có đồng ý?
20 năm thọ nguyên... Đây không phải là con số nhỏ, lên đến Trúc cơ sẽ tăng thêm 20 năm thọ nguyên nhưng tiêu hao như thế quả thật rất đắn đo.
- Được, ta đồng ý.
Thu Sơn hắn phải đồng ý thôi, giữa cái chết và mất đi 20 năm thọ nguyên, kẻ ngốc cũng biết nên chọn gì.
Bỗng Thu Sơn cảm thấy 1 luồng sức mạnh vô hình bao quanh thân thể, cả người hắn tràn trề sức mạnh, nhặt lên Vô Danh Kiếm, Thu Sơn sẽ thi triển Hào Long Phá Thiên.
- Vì ngươi mà ta hao tổn 20 năm thọ nguyên, chết đi.
Thu Sơn nâng kiếm, chậm rãi xoay tròn, đường kiếm vẽ ra tạo thành 1 con rồng màu xanh lam uốn lượn.
- Hào Long Phá Thiên!!!
Thu Sơn vung kiếm, con rồng như được giải thoát mang theo sức mạnh kinh người lao về phía con Tử Hà Ngô Công.
- Ầm!!!
Con Ngô Công bị đánh bay, đập gãy vài chục cái cây nó mới dừng lại nằm bẹp trên đất, chết không thể chết lại.
- Chúc mừng kí chủ chém giết Nhất biến lục trọng Tử Hà Ngô Công, nhận được 500 điểm tích lũy, 1000 điểm kinh nghiệm.
- Chúc mừng kí chủ thăng cấp lên Luyện khí tầng 6.
Thu Sơn chậm rãi đi về phía con Tử Hà Ngô Công thu nó vào bên trong không gian hệ thống, rồi mỉm cười lại gần hái lấy đóa Lam Diệc Thảo sau đó rời khỏi đây.