Mọi người đều im lặng, hoàn cảnh Thu Sơn đúng là rất đáng thương, để có được ngày hôm nay thì hắn đã phải chịu bao nhiêu khổ cực cơ chứ?
- Tuy ta là sư phụ của con nhưng chưa dạy con được ngày nào, nếu con đã quyết như vậy thì ta cũng đồng ý, chỉ có điều... nếu không tìm được người, Thiên Sơn tông luôn luôn là nhà của con.
Hồ trưởng lão nói.
- Được rồi, hắn đi càng tốt, bao nhiêu lâu nay hắn ở chỗ của ta miễn phí rồi, ta cũng muốn tống hắn đi từ lâu.
Lục trưởng lão vừa nói vừa nâng chén rượu lên.
- Ha, còn không phải cái tính chết tiệt của ngài sao?
Thu Sơn cãi lại.
- Ồ, vậy tại sao lúc ta đuổi ngươi lại không chịu đi, còn nói cái gì mà: có làm có chịu chứ???
- Nam tử hán đại trượng phu, tất nhiên có làm có chịu rồi.
- Ta thấy ngươi mặt dày muốn ở chỗ ta thì hơn.
- Phi, ngài bao nhiêu tuổi rồi còn ăn nói kiểu ấy hả?
- Hừ, có giỏi thì uống với ta 1 chén?
- Lại sợ ngài sao, chơi lớn hơn 1 chút, uống bằng vò a?
- Lại sợ ngươi sao?
Thế là sau 1 hồi cãi vã, Thu Sơn đã quyết đấu cùng Lục trưởng lão, Thu Sơn biết tửu lượng của hắn rất kém nên tất nhiên đã chuẩn bị sẵn rồi, trước đó hắn đã ăn Chu Hồi Quả, Chu Hồi Quả có tác dụng giúp con người trở nên tỉnh táo trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Thu Sơn cho dù hắn có uống bể bụng cũng không thể say được a.
- Ta cũng muốn chơi.
Linh Tiên Cơ cũng nâng vò rượu lên nói.
- Tất cả mọi người cùng chơi.
Thế là những con sâu rượu bắt đầu cuộc chiến của mình, Thu Sơn hắn uống được 3 vò thì cảm thấy không nổi nữa rồi, nhưng hắn còn may mắn, mọi người ai cũng nằm bò ra bàn, thậm chí Yên Tử còn nằm lăn ra đất ngủ ngon lành.
- Ta sẽ nhớ mãi những giây phút ngày hôm nay... Cảm ơn mọi người!
Thu Sơn nhìn từng người từng người một, hắn muốn ghi nhớ những gương mặt này, đây là những người thân thiết nhất của hắn.
Thu Sơn để lại cho Lục trưởng lão 1 tờ đan phương hắn đổi ở hệ thống, còn đám Lệnh Hồ Xung thì mỗi người 1 lọ Chân Khí Đan, tuy rằng Linh Tiên Cơ chưa mấy thân thiết với hắn nhưng cũng không thể không cho nàng a.Duy nhất là chỉ có sư phụ hắn, hắn không biết nên để lại cho lão thứ gì, cuối cùng Thu Sơn để lại cho lão 1 gốc Tĩnh Thần Thảo mà hắn trộm được ở chỗ Lục trưởng lão.
- Mọi người, tạm biệt.
Thu Sơn nhân lúc này liền rời khỏi đây, hắn không muốn phải diễn cảnh từ biệt mọi người a.
Thu Sơn đi rồi, mọi người tưởng chừng như đã ngủ say thì bỗng chợt tỉnh lại, chỉ có duy nhất Yên Tử là ngủ thật mà thôi.
- Cái tên tiểu tử này, cũng biết tuổi già hay bị mất ngủ, còn để cho ta 1 gốc Tĩnh Thần Thảo.
- Đan phương cũng tốt đấy, tạm chấp nhận được.
- Đây là đan dược gì?
Thu Sơn mà biết mọi người bây giờ còn bàn luận về thứ hắn để lại chắc xấu hổ chết mất.
Thu Sơn lúc này thì vẫn đang tung tăng bay lượn trên bầu trời, hiện tại hắn chưa biết đi đâu cả.
- Trước tiên nên đến vài môn phái ở quanh Đại Ngàn Sơn Lâm a.
Thu Sơn trước đó cũng tìm hiểu được 1 chút thông tin, quanh Đại Ngàn Sơn Lâm còn có 3 môn phái khác lần
lượt là: Hoa Nguyệt Cung, Thiên Kiếm Phái và Ngự Thú Tông.
Mà Thu Sơn còn biết tất cả nơi đây đều năm trong Ngạo Đế Quốc, trung tâm của Ngạo Đế Quốc là Trấn Bảo Thành, nơi đó có Thanh Thần Điện, là nơi Nữ Hoàng Minh Phượng ngự trị.
Thu Sơn cũng không ngờ ở đây là có chế độ nữ quyền này, hắn cứ ngỡ ở đây vẫn còn trọng nam kinh nữ nhưng hắn đã lầm a.
- Đầu tiên là Hoa Nguyệt Cung.
Thu Sơn quyết định.
Thu Sơn bây giờ là Kim đan sơ kỳ, vậy nên vấn đề sử dụng Chu Tước Dực không còn đáng lo ngại nữa, nhưng đường đến Hoa Nguyệt Cung cũng rất xa, Thu Sơn tính với tốc độ này của hắn cũng muốn nửa tháng.
Nhưng cũng đành chấp nhận thôi, Thu Sơn biết vậy nhưng hắn không hề có 1 chút gọi là chán nản, lúc này hắn đang tràn trề sức lực.
13 ngày sau.
Thu Sơn không biết hắn đã đi bao xa rồi, chỉ nhớ hắn đã ghé vào vài trấn nhỏ để nghỉ ngơi.
- Hả, dưới kia có chuyện gì vậy?
Thu Sơn lúc này để ý thấy phía dưới hắn dường như xảy ra đánh nhau, 1 đoàn ngựa đang đuổi theo 1 chiếc xe ngựa. Thu Sơn tuy rằng bay rất cao để tránh sự chú ý nhưng mắt hắn cũng dễ dàng nhìn thấy được mọi chuyện bên dưới hắn.
Thu Sơn tăng tốc lao về phía trước 1 đoạn rồi đáp xuống, hắn nhảy lên 1 cái cây để theo dõi tình hình.
Chỉ 1 lát sau chiếc xe ngựa liền bị bao vây.
Thu Sơn nhìn cách ăn mặc của đám người này thì có vẻ đây là 1 đám cướp a, nhưng Thu Sơn nhìn chiếc xe ngựa thì chỉ thấy 1 lão già đánh xe, vậy ắt thứ bọn chúng muốn cướp nằm ở bên trong xe ngựa.
- Ha ha, lão già chạy cũng nhanh đấy, sao không chạy nữa đi?
1 tên cướp chĩa đao vào lão đánh xe nói.
- Các ngươi có biết người trong xe là ai không, nếu làm chậm chễ thời gian của tiểu thư nhà ta, các ngươi chết cũng không hết tội.
Lão nhân tức giận nói.
Thu Sơn cảm nhận thấy người bên trong xe ngựa này cũng là người tu luyện, cảnh giới đã đạt tới Luyện khí tầng 8, nhưng đối phóvới đám cướp này là chuyện không thể, mỗi tên thấp nhất đều là Luyện khí tầng 5, cao nhất cũng là Luyện khí tầng 8, hơn nữa bọn chúng có đến gần 30 người, không đánh lại a.
- Ha ha, biết chứ, biết trong xe là Lan Yên tiểu thư nên chúng ta mới ra tay, phải không các huynh đệ?
- Đúng vậy.
Nghe đám cướp vô sỉ nói vậy Thu Sơn cũng muốn đánh chúng 1 trận, hắn cực ghét những người cướp bóc như vậy, đều là con người có chân có tay đầy đủ cả, sao không tìm cho mình 1 công việc lương thiện mà làm a.
- Các ngươi muốn sao?
Lão nhân gằn giọng nói.
- Tất nhiên là muốn cướp Lan Yên tiểu thư về chỗ bọn ta để hưởng thụ rồi, ha ha.
- Các huynh đệ, xông lên.
Theo lệnh của 1 tên Luyện khí tầng 8, cả đám cướp lao về phía xe ngựa.