Chung Noãn Noãn có chút giương môi, nét cười ngọt ngào: "Vậy phải xem các người làm như thế nào.
Dù sao cũng không phải cháu buộc các người đến xé bức cùng cháu."
"Noãn Noãn, mẹ có lỗi với con.
Mẹ thật đúng là bất công, về sau mẹ sẽ không, con để ba ba con không cần ly hôn với mẹ có được hay không?"
Hiện tại trong lòng Giang Xu Uyển hận đến muốn chết, thế nhưng là Chung Noãn Noãn không lên tiếng, Chung Khuê Quân đoán chừng là thật quyết tâm muốn thu thập bà.
Không có Chung Khuê Quân, bà chẳng là cái thá gì.
"Dì Giang, so răng trắng ai cũng làm được.
Có câu nói là nếu xin lỗi dùng được còn cần cảnh sát tới làm gì? Các người tự hỏi lòng, từ khi cháu về nhà đến bây giờ, dì đã nói xin lỗi cháu bao nhiêu lần? Dì cho rằng cháu cần lời xin lỗi của dì?" Chung Noãn Noãn mở miệng một tiếng dì Giang quả thực là tru tâm.
"Noãn Noãn, vậy con muốn thế nào? Chẳng lẽ con thật muốn ba ba cùng mẹ cứ ly hôn như vậy sao? Con thế nhưng là thịt rơi xuống từ trong bụng mẹ! Con nhìn xem mẹ cùng ba ba con huyên náo như thế, con liền vui vẻ sao?"
"Đều nói ơn sinh thành không lớn bằng ơn nuôi dưỡng, cháu cũng là thấy rõ ràng, mặc kệ cháu có phải là con gái dì hay không, dì cùng Chung Thiên Thiên mới là thân nhất.
Thế nhưng là thăng gạo ân, đấu gạo thù, cháu đối với Chung Thiên Thiên móc tim đào phổi, nhưng là cô ta lại xem cháu là kẻ thù! Cháu cũng là rất bất đắc dĩ."
Giang Hàn Lâm vội vàng nói: "Chuyện này hoàn toàn chính xác đều là Thiên Thiên sai, cậu lập tức đem Thiên Thiên tìm trở về, để nó xin lỗi cháu.
Về sau mẹ cháu cùng bà ngoại bên này, cậu cũng sẽ phụ trách giám sát.
Dù sao Thiên Thiên là đứa bé bọn họ nuôi lớn, trước kia khó tránh khỏi bất công, nhưng là từ hôm nay, từ giờ phút này, cháu mới là con cháu nhà họ Giang chúng ta, chúng ta đều hướng về cháu có được hay không?"
"Được."
Con mắt của người nhà họ Giang tập thể sáng lên.
"Kia..
Chuyện ly hôn.."
"Chờ Chung Thiên Thiên cho cháu nhận sai rồi nói sau."
Người nhà họ Giang: "..."
Mặc dù biết Chung Thiên Thiên nhận sai Chung Noãn Noãn cũng chưa chắc sẽ để cho ba mẹ hòa hảo,