Chương 15: Mở cửa
Editor: Viên Đường
---
Quan Sư trở lại phòng, nàng vừa nằm trên giường thì cảnh tượng tên kia muốn ôm Bạch Vị Hi lại hiện ra.
Chói mắt cực kỳ.
Giờ nàng mới hối hận khi lúc ấy không lao ra, nếu không thì nàng đã có thể thấy rõ diện mạo của người con trai kia, không đến mức hoàn toàn không biết gì như bây giờ.
Quan Sư ảo não lăn qua lộn lại trên giường, muốn hỏi Bạch Vị Hi nhưng lại không dám, cả người rối rắm.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên, là Khúc Nhã Hân.
"Quan tổng, Bạch Sao Mai triệt hết hot search rồi, tin ngài mất trí nhớ đã hoàn toàn bị xóa sạch." Khúc Nhã Hân vội vàng nói, thanh âm có chút run rẩy kích động.
Quan Sư lập tức ngồi dậy, ngây người nói, "Tại sao hắn đột nhiên thay đổi chủ ý..."
"Tuy không rõ mục đích của hắn, nhưng kết quả này đối với chúng ta chính là kết quả tốt nhất." Khúc Nhã Hân cao hứng nói, trên mặt lộ ra ý cười, "Trong khoảng thời gian này Quan tổng có thể an tâm nghỉ ngơi, nói không chừng có thể khôi phục ký ức."
Nghe Khúc Nhã Hân nói vậy, Quan Sư có chút không tự nhiên mà rũ mắt, nàng "ừm" một tiếng rồi cắt đứt điện thoại.
Quan Sư mở weibo ra, hot search về nàng quả nhiên không còn nữa, những tin xấu cũng ít đi rất nhiều.
Thế nhưng Quan Sư không hề vui vẻ với kết quả này.
Hiện tại nàng đã minh bạch mọi chuyện. Người con trai vừa nãy nhất định là tổng tài Bạch Sao Mai của Tân Nguyệt, hắn làm như vậy chắc chắn là do tác động của nữ thần.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh Bạch Vị Hi ăn nói khép nép cầu xin hắn đã khiến Quan Sư giận đến phát run cả người.
Nàng không thích nữ thần mà nàng thích phải chịu ủy khuất nào!
Quan Sư tức giận đi nhanh đến trước cửa phòng Bạch Vị Hi, dùng sức gõ gõ, "Chị Hi, chị đâu rồi?"
Bạch Vị Hi đang đọc sách thì nghe thấy âm thanh từ bên ngoài, đầu ngón tay nháy mắt trở nên lạnh lẽo, sách cũng không cầm nổi, đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào cánh cửa có thể bị mở ra bất cứ lúc nào.
Quan Sư gõ một hồi lâu vẫn không thấy người ra mở cử, đành phải đề cao âm lượng nói chuyện, "Chị Hi, chị đã đi gặp Bạch Sao Mai sao?"
Vừa nghe thấy cái tên này, cả người Bạch Vị Hi run lên.
Nếu Quan Sư chỉ hỏi tại sao cô ra ngoài, cô còn có thể tìm lý do qua loa lấy lệ qua đi. Nhưng Quan Sư lại trực tiếp nói ra cái tên này làm cho cô không có cơ hội để nói dối.
Rõ ràng cô đã nói với dì Trương, bà ấy cũng đã đáp ứng sẽ không nói chuyện mình ra ngoài với nàng, vậy mà Quan sư đã biết...
Bạch Vị Hi không dám nghĩ tiếp nữa, cô rùng mình dựa vào ghế.
Ngoài kia, mặt trời vẫn phả từng đợt nóng rát qua cửa sổ.
Quan Sư đợi mãi vẫn không thấy bên trong có âm thanh nào, trong đầu không khỏi miên man suy nghĩ. Chỉ tưởng tượng đến việc Bạch Vị Hi có quan hệ không rõ ràng với tên kia đã khiến trái tim nàng phát đau.
"Chị Hi, chuyện của em thì em sẽ tự xử lý, chị không cần phải giúp em." Quan Sư dùng sức nói, không tự giác mang theo tức giận.
Bạch Vị Hi không dám theo tiếng, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Rốt cuộc, cô vẫn bị nàng ghét bỏ vì nhiều chuyện.
Hiện tại cô chỉ sợ người bên ngoài sẽ tính sổ với cô, bởi trước kia cô chỉ tiếp xúc một chút với người khác thì đều sẽ bị đánh một trận. Mà trong khoảng thời gian này người kia quá ôn nhu, thế nên hôm nay cô mới đánh bạo đi ra ngoài.
Ai mà ngờ được đã bị phát hiện.
Chắc chắn người kia đang rất tức giận, có khi sẽ xông vào đánh cô...
Bạch Vị Hi cật lực mở to mắt, như thể sắp chực chờ rơi xuống vực thẳm, con ngươi tràn ngập sự tuyệt vọng.
Quan Sư nói xong, trong lòng vẫn cảm thấy tức giận. Chỉ tại nàng quá vô dụng, vậy nên nữ thần mới phải chịu ủy khuất. Nói không chừng nữ thần đang khóc ở trong phòng mới không trả lời nàng.
"Chị Hi, chị mở cửa ra được không, em có chuyện muốn nói với chị." Quan Sư khó chịu cúi đầu, dưới đôi mi dày hiện rõ vẻ tự giễu.
Bạch Vị Hi nghe vậy liều mạng lắc đầu, nước mắt càng mãnh liệt tuôn ra.
"Quan tiểu thư, cửa phòng Bạch tiểu thư không có khóa, cô chỉ cần đẩy ra là có thể đi vào." Dì Trương dùng vẻ mặt vui vẻ khi thấy người gặp họa mà nói.
Quan Sư nghe vậy, ánh mắt sắc bén liếc bà ta một cái, "Dì có thể về rồi."
"Nhưng cơm chiều còn chưa......"
"Không cần làm nữa, dì cứ đi đi." Quan Sư tức giận nói, con ngươi lạnh lẽo mang theo sương lạnh.
Trong lòng dì Trương sợ hãi, bà ta rụt bả vai không dám chen vào nữa, bà ta quên tháo cả tạp dề mà vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Quan Sư nặng nề thở dài.
Nếu nàng thật sự muốn đi vào thì dù cho cánh cửa này có khóa đi chăng nữa cũng không thể ngăn được nàng. Nhưng điều nàng muốn chính là người ở bên trong sẽ tự nguyện ra bên ngoài.
"Em sẽ chờ ở cửa, nếu chị không mở thì em cũng không đi." Quan Sư giận dỗi nói, sau đó nàng bưng một băng ghế đến đặt trước cửa phòng nữ thần rồi mới ngồi xuống.
Lời này của nàng khiến cho Bạch Vị Hi bình tĩnh trở lại, cô khom lưng nhặt quyển sách rơi trên mặt đất. Trong này viết về phương pháp khắc phục với nỗi sợ, cô đều đã đọc kỹ, thế nhưng thời điểm đối mặt với người kia thì cô mới nhận ra mình yếu đuối đến mức không chữa nổi.
Đến dũng khí mở cửa cũng không có.
Bạch Vị Hi cúi đầu, ngón tay vuốt ve từng chữ trên cuốn sách, như thể đang lấy dũng khí từ nó. Bất giác, đã hơn một giờ trôi qua, cô vẫn đang đọc trang sách kia. Nước mắt trên mặt đã sớm khô, ngón tay cũng đã khôi phục độ ấm bình thường, nhưng vẫn không có dũng khí để đứng lên.
Chờ đợi cô ở cửa chắc chắn là sự phẫn nộ của người kia.
Chắc chắn là như vậy.
Bạch Vị Hi run lên, cô hướng khuôn mặt nhợt nhạt ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn mặt trời ở kia. Rõ ràng là tháng sáu nóng nực, vậy tại sao cô không thể cảm nhận được một chút ấm áp nào?
Bạch Vị Hi thu hồi ánh mắt, cô đơn rũ đầu.
Đến khi nắng bên ngoài đã tắt hẳn, Bạch Vị Hi mới cử động thân mình, từ từ đứng lên, quyển sách cũng được cô đặt xuống dưới gối.
"Tôi muốn đi ra ngoài, thế nhưng chắc chắn em ấy sẽ đánh tôi, có đúng không?" Bạch Vị Hi nhìn chiếc gối, nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khuôn mặt trắng bạch.
Căn phòng vốn đang an tĩnh giờ xuất hiện thanh âm của bước chân, nghe có vẻ trầm trọng, nhưng cũng thật thong thả.
Chỉ là, khoảng cách vài bước chân lại tốn mười mấy phút của Bạch Vị Hi.
Mỗi bước đi như từng nỗi châm chọc đánh vào cô, vừa đau lại vừa sợ.
Bạch Vị Hi không nhịn được mà phát run khi đối diện với cánh cửa, đầu ngón tay thon dài đang không ngừng run rẩy nắm lấy then cửa.
Sức lực để vặn vẹo cô cũng không có.
Bạch Vị Hi rụt tay lại, thân hình vô lực ngã dựa vào tường.
Ở ngoài cánh cửa này là người cô yêu, cũng chính là cơn ác mộng của cô.
Bạch Vị Hi nhắm mắt, toàn bộ dũng khí ban nãy đã bốc hơi chỉ trong một khoảnh khắc, chỉ chừa lại tiếng đập sợ hãi cùng bất lực nơi đầu quả tim. Bạch Vị Hi nắm lấy lồng ngực, cô chậm rãi mở to mắt, gian nan vươn một cánh tay cầm lấy then cửa.
Chỉ cần một chút sức lực thôi, cánh cửa này sẽ mở ra.
Bạch Vị Hi tuyệt vọng cười, sau đó chậm rãi mở cửa.
Giây tiếp theo, cô ngây ngẩn cả người.
Cái người lẽ ra nên nổi điên kia giờ lại an tĩnh nghiêng đầu ngủ ở trên ghế, dáng vẻ ngoan ngoãn nhu hòa, cùng với cánh mũi thi thoảng lại hít mạnh vài hơi như thể vẫn còn tức giận.
Bạch Vị Hi chớp chớp mắt, không thể tin được cảnh tượng