Chương 2: Chị Hi
Editor: Viên Đường
---
Bác sĩ cùng hộ sĩ xem xét một lúc, cuối cùng kết luận là người bệnh đã bị mất trí nhớ.
"Nhị tiểu thư, do não bộ của Quan tiểu thư bị va chạm mạnh trong vụ tai nạn nên cô ấy tạm thời mất trí nhớ." Bác sĩ nghiêm túc nói.
Sau khi lời này được thốt ra thì những người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Cái người được gọi là "nhị tiểu thư" kia bày ra vẻ mặt không thể tin tưởng, cô ta trừng mắt, "Mất trí nhớ cái gì chứ, hôm nay các người nhất định phải chữa khỏi cho chị ấy. Các người xem, tại sao giờ chị tôi lại bênh vực con ả này, các người làm bác sĩ kiểu gì hả?"
Bạch Vị Hi bị người ta mắng thẳng vào mặt cũng không nói gì, như thể đã quen thuộc với tình huống này vậy.
Quan Sư vẫn luôn yên lặng chú ý nữ thần, bộ dáng ủy khuất của nữ thần khiến lòng nàng co rút.
Lúc này, cho dù không tin được, thì sự thực vẫn là nàng đã biến thành một người khác.
Tên của người kia phát âm giống với tên của nàng, cũng không biết có phải do hai người cùng tên hay không.
Đôi mắt của Quan Sư chợt lóe lên, hoàn toàn tiếp nhận sự thật hoang đường này.
Nàng gục đầu xuống, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười.
Từ giờ trở đi, nàng chính là bạn gái của nữ thần !
Bất cứ kẻ nào cũng không thể khi dễ nữ thần!
"Tôi muốn nghỉ ngơi, cô có thể đi được rồi, đừng ở đây quấy rầy tôi nữa." Quan Sư ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén liếc sang cô ả đang la lối om sòm với bác sĩ kia.
"Chị, sao chị lại......"
"Đi ra ngoài!" Quan Sư lạnh giọng lặp lại, sắc mặt trở nên lạnh nhạt vô tình.
Những trong phòng vô thức giật nảy mình.
Người nọ không dám hé răng, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Vị Hi, ả ta dùng ánh mắt sắc lẹm liếc cô một cái, sau đó nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Bác sĩ cùng hộ sĩ trong lòng cũng sợ cô, họ âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau. Bọn họ cũng biết rất rõ thân phận của bệnh nhân này, vậy nên họ chỉ dặn dò vài câu rồi rời đi.
Trong phòng lập tức chỉ còn hai người, không khí yên tĩnh tới mức họ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Bạch Vị Hi siết chặt tay, cắn môi không dám ngẩng đầu.
Nàng sợ, sợ rằng nếu mình nói chuyện thì người kia cũng sẽ đuổi mình ra ngoài.
Cuối cùng cũng có thể an tĩnh ở cùng với nữ thần khiến nội tâm Quan Sư kích động mãnh liệt nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là một vẻ bình thản.
"Bác sĩ nói em mất trí nhớ, vậy chị có thể kể chuyện cho em nghe được không...... Có lẽ em sẽ nhớ ra chuyện gì đó." Quan Sư bắt chước mấy tình huống trên phim truyền hình, nàng giả vờ ấp úng hỏi.
Thậm chí còn dùng khoa tay múa chân vài cái.
Bạch Vị Hi vẫn luôn cúi đầu nên không thấy được cảnh tượng này.
"Em...... Muốn biết cái gì?" Qua một hồi lâu, trong góc mới truyền một âm thanh yếu ớt.
Nói xong lời này, Bạch Vị Hi ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên người trên giường.
Cô liếc nhìn người kia, ánh mắt ôn nhu, lại mang theo một chút sợ hãi.
Quan Sư sửng sốt, cảm thấy thật khó hiểu, nhưng may mắn là nữ thần không có biểu hiện nghi ngờ gì cả.
"Ví dụ như em là ai? Chúng ta có quan hệ gì?" Quan Sư nhẹ nhàng nói, còn cố ý mỉm cười với cô.
Nàng vừa làm xong động tác này thì người trong góc đã run lên, cô sợ hãi lui về phía sau, nhưng lưng đã áp sát tường nên đành miễn cường đứng đấy.
Quan Sư buồn bực không thôi, nàng thu hồi lại nụ cười sau đó ngồi ngay ngắn lại.
Sự sợ hãi trong lòng Bạch Vị Hi lúc này mới giảm, cô cúi đầu một nửa, nói, "Quan tiểu thư, em là đại tiểu thư của tập đoàn Quan thị, là một công ty chuyên về mảng truyền thông điện ảnh, bản thân có quay một số phim điện ảnh, là một đạo diễn trẻ tuổi xuất sắc......"
Bạch Vị Hi nhỏ giọng nói mười mấy phút, toàn thời đều không ngẩng đầu nhìn người trên giường.
Quan Sư có chút thất vọng, lại cảm thấy có chút may mắn.
Qua lời giải thích của nữ thần, nàng mới biết được thân phận của người này.
Người này thế mà lại là Quan Cư! Năm nay vừa đạt giải đạo diễn mới xuất sắc nhất.
Mà nàng cũng học ngành đạo diễn chuyên nghiệp, nên cũng có thể coi nàng là hậu bối của Quan Cư.
Bởi vì nàng và Quan Cư có tên đồng âm với nhau, vậy nên mấy người bạn học thường gọi nàng là "Quan đạo."
Thật không nghĩ tới, giờ nàng lại trở thành "Quan đạo" thật.
Càng ngoài sức tưởng tượng chính là, nữ thần là bạn gái của Quan Cư.
Đại tiểu thư của tập đoàn lớn nhất thành phố này – Quan thị!
Quan Sư hoàn toàn ngây người, hai mắt không tự chủ nhìn về phía trước.
Khó trách không ai đào ra được thân phận bạn gái của nữ thần, hóa ra đối phương có địa vị lớn đến vậy.
Nàng lại hoàn toàn kém hơn so với người này.
Quan Sư yên lặng thở dài, ngẩng đầu lặng lẽ liếc liếc mắt nhìn nữ thần. Người ưu tú như thế này thì cũng chỉ có những người xuất sắc mới có thể xứng đôi với cô.
Quan Sư lại thở dài một lần nữa, nàng trầm mặc vài giây rồi nhanh chóng xốc lại tinh thần, ổn định tâm tình hỏi: "Chúng ta thực sự là người yêu của nhau sao?"
Bạch Vị Hi hơi rũ mắt, "ừm" một tiếng nhỏ xíu.
Quan Sư tức khắc vui vẻ cười rộ lên, khuôn mặt lạnh lùng trở nên ôn hòa hơn.
Bạch Vị Hi vừa lặng lẽ ngẩng đầu thì thấy cảnh tượng này, cô kinh ngạc, đờ người ra vài giây rồi lại nhanh chóng cúi đầu, thân hình gầy yếu tựa hồ muốn va vào tường.
Quan Sư thấy vậy liền khắc chế vui sướng mà chậm rãi xuống giường, cẩn thận bước từng bước một đến gần nữ thần.
Bạch Vị Hi phục hồi tinh thần lại, cô đột nhiên cảm thấy trước mặt mình có thêm một người thì sợ tới mức chân run rẩy ngã về sau.
"A......" Bạch Vị Hi theo bản năng thở nhẹ, nhắm chặt mắt lung tung bắt được thứ gì đó.
Cánh tay của Quan Sư bị nắm chặt có chút đau đớn nhưng nàng nhịn không kêu ra tiếng mà duy trì tư thế đỡ lấy nữ thần, ôn nhu trấn an nói, "Chị Hi, không sao đâu."
Bạch Vị Hi nghe được cách xưng hô này liền mở to mắt, bóng dáng người kia đập vào mặt khiến cô lập tức dời đi một bước, gục đầu không ngừng xin lỗi, "Xin lỗi... Chị không cố ý..."
Quan Sư không có cách nào chen ngang vào, chỉ có thể bất đắc dĩ chờ nữ thần nói xong.
Nàng có thể nhìn ra được nữ thần rất sợ hãi việc tiếp xúc với nàng.
Khoảng cách gần gũi khiến nàng có thể nhìn rõ bả vai run rẩy của nữ thần cùng đôi tay đang bất an níu lấy áo của cô.
Quan Sư suy nghĩ một chút, nàng lui về phía sau hai bước tạo ra một khoảng cách