Chương 20: Sợ mèo
Editor: Viên Đường
---
Quan Sư nghe vậy thì lại tiếp tục nằm xuống, căn phòng không có tiếng nói lại trở nên im lặng.
Bạch Vị Hi mím môi, cô muốn bắt chuyện với nàng nhưng lại không biết mình nên nói cái gì.
Bỗng con mèo tai cụp nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, sau đó nhân lúc hai người không chú ý thì nhảy lên sofa. Bạch Vị Hi thấy vậy liền hoảng hốt, thiếu chút nữa đã hét lên, cô muốn ôm con mèo tai cụp đi chỗ khác nhưng lại không dám đến gần Quan Sư.
Còn Quan Sư lúc này đang buồn rầu chuyện ban chiều thì tự nhiên cảm nhận được sofa lún xuống, sau đó bên cạnh nàng xuất hiện thứ gì đó rất ấm áp, thế là nàng bèn sờ sờ vài cái, xúc cảm mềm mại trên tay khiến nàng rất hưởng thụ. Bỗng nhiên, một tiếng "meo" thoải mái vang lên.
Tức khắc thân mình Quan Sư cứng đờ, đôi mắt nàng mở to, sau đó nhanh chóng rụt tay lại.
Hai giây sau, trong phòng khách vang lên một tiếng thét thất thanh, "Oái, mèo---"
Con mèo tai cụp bị dọa sợ.
Bạch Vị Hi cũng bị dọa sợ.
Nhưng xui xẻo nhất vẫn là Quan Sư – người hiện tại đang cố nép mình sát vào sau thành sofa, không dám cử động một chút nào hết.
Mà cái kẻ gây ra nỗi sợ cho Quan Sư vẫn đang còn nằm sừng sững đấy.
"Chị Hi, chị có thể... Ôm, ôm con mèo đi chỗ khác được không?"
Nếu không, chỉ cần nó tiến thêm một bước nữa thì nàng sẽ... chạy!
Tuy rằng nếu làm thế thì sẽ mất hết mặt mũi, nhưng nàng đã không còn tâm trí mà để bụng đến chuyện đó nữa rồi.
Bạch Vị Hi nhìn cái người đang cứng đờ cùng hai con mắt đang mở to như vừa thấy một con quái vật khủng khiếp vậy. Nhưng trước mắt nàng lại chỉ có một chú mèo tai cụp đáng yêu ngoan ngoãn thôi mà?
Hay là, người này... sợ mèo?
Suy đoán này làm tâm Bạch Vị Hi chấn động, cô nhẹ nhàng cất tiếng gọi con mèo: "Lại đây nào Coca."
Ban đầu Quan Sư nghĩ tại sao Bạch Vị Hi lại kêu tên đồ uống, sau đó mới ngộ ra đây là tên của con mèo kia.
Tất nhiên nàng có thể nghe được Bạch Vị Hi nói gì, nhưng dường như con mèo tai cụp không hiểu được lời của Bạch Vị Hi, vậy nên nó vẫn ngồi trên sofa.
"Chị Hi gọi mày kìa, nhanh, nhanh đi đi..." Quan Sư muốn lớn tiếng đuổi nó nhưng lại không dám, thế là nàng phải hạ giọng nói nhỏ với nó.
Cảnh tượng này khiến Bạch Vị Hi không thể nhìn cười bèn cúi đầu cong khóe môi, cố gắng che dấu tiếng cười sắp phát ra từ cổ họng.
Quan Sư giằng co với con mèo tai cụp một hồi lâu, nhưng nó vẫn lì lợm không nhúc nhích, thế là nàng cũng không dám động đậy.
"Chị Hi đem nó đi chỗ khác được không..." Quan Sư mếu máo nài nỉ Bạch Vị Hi.
Rõ ràng bộ dáng người kia trông đáng thương như vậy, thế nhưng Bạch Vị Hi lại thấy nàng rất đáng yêu.
"Vậy em nhắm mắt lại rồi tôi sẽ ôm nó đi." Bạch Vị Hi nhỏ giọng nói, ngón tay vô thức siết chặt khung cửa. Cô vẫn cần một ít dũng khí mới có thể đến gần Quan Sư.
Quan Sư cũng ngoan ngoãn nhắm mắt, dù cho trong lòng rất sợ còn mèo kia sẽ đột nhiên đến gần mình.
Bạch Vị Hi bồn chồn mím môi, cô cố gắng điều khiển lại nhịp thở, sau đó bước từng bước một đến sofa. Cô đi rất chậm, dép chạm phải mặt đất cũng không phát ra âm thanh nào. Điều này khiến cho Quan Sư rất sốt ruột, thi thoảng nàng muốn mở mắt ra xem con mèo kia có còn ở đây không, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định.
"Không sao rồi Quan tiểu thư, Coca đã về phòng." Bạch Vị Hi nhẹ giọng nói, cô vẫn đứng cạnh cửa như ban nãy.
Quan Sư mở to mắt, nhìn thấy con mèo tai cụp không còn ở gần mình mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó lại quay sang cố gắng bào chữa với Bạch Vị Hi, "Chị Hi, thực ra con mèo kia... Em không, không sợ nó đâu, chỉ là hồi nhỏ từng bị mèo cào... Vậy nên có chút ám ảnh... Ha ha ha..."
Quan Sư nói xong lại rặn cười hai tiếng để giảm bớt sự xấu hổ, hoàn toàn không dám nhìn thẳng mặt Bạch Vị Hi.
Hôm nay mặt nàng đã không còn để mà mất nữa rồi.
Đôi mắt Bạch Vị Hi rũ xuống, che đi sự nghi hoặc bên trong đáy mắt, một hồi lâu sau mới mở lời, "Nếu Quan tiểu thư không còn việc gì nữa thì tôi về phòng trước."
"Không, không có việc gì nữa......" Quan Sư cười nói, gương mặt gần như cứng đờ.
Sau khi Bạch Vị Hi đống cửa, Quan Sư ấm ức bĩu môi rồi ngã xuống sofa. Sau đó nằm một lúc lâu mới có thể lấy lại bình tĩnh. Mà đúng lúc nàng đang định đi làm bữa tối thì chuông cửa lại vang lên. Trong đầu Quan Sư nghĩ đến dì Trương, thế là bèn đứng dậy mở cửa nói, "Dì Trương... Sao lại là cô?"
Bên ngoài không phải là dì Trương mà là Quan Châu cùng với một cô gái lạ mặt.
"Đây là bạn của em, chị có thể gọi cô ấy là Bội Bội." Quan Châu hưng phấn nói, trong tay còn cầm một chai rượu.
"Xin chào Quan tiểu thư, tôi là Lâm Bội Bội, rất hân hạnh khi được gặp ngài." Lâm Bội Bội khom lưng, gương mặt thanh tú có chút đỏ ửng.
Quan Sư sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày.
Cô gái xa lạ này rõ trang điểm rất tỉ mỉ, khi nói chuyện với nàng còn phát ra mùi nước hoa, cũng may là không quá gay mũi.
"Có chuyện gì sao?" Quan Sư đứng chặn ở cửa, biểu cảm chán chường, không hề có ý định cho hai người kia vào nhà.
Quan Châu nghe vậy liền bĩu môi, "Đương nhiên là đến chúc mừng chị được xuất viện rồi."
"Tôi đã xuất viện vài ngày, giờ mới chúc mừng thì hơi muộn rồi đấy." Quan Sư nhăn mày, giọng nói càng lạnh nhạt hơn.
Quan Châu có chút sợ hãi, cô ta tức giận liếc sang cô gái bên cạnh.
Lâm Bội Bội nhanh chóng hiểu ý cô ta, bèn lộ ra sự sợ hão trên mặt, "Em biết là đột nhiên tới đây thì có chút thất lễ, nhưng em thật sự rất ngưỡng mộ Quan tiểu thư, vậy nên Quan tiểu thư đừng đuổi em đi được không..."
Nói xong còn phát ra tiếng khóc thút thít, khuôn mặt nhu nhược nhìn qua rất đáng thương.
Lông mày Quan Sư càng nhăn lại, cô liếc sang Quan Châu, "Tâm ý của các cô tôi nhận, còn chúc mừng thì không cần."
"Chị, sao chị lại vô tình như thế?" Quan Châu dậm chân lên án, gương mặt càng trở nên uất ức, "Chúng em vất vả mới đến đây được, vậy mà chị một chút cảm kích cũng không có hả? Dù sao em