Chương 26: Chủ động mời
Editor: Viên Đường
---
Trải qua hơn mười ngày tĩnh dưỡng, chân của Quan Sư đã khỏi hoàn toàn, vậy nên nàng đã có thể tập luyện và hoạt động bình thường trở lại.
Sáng sớm, Quan Sư sau khi rời giường liền vào bếp nấu sẵn cháo, còn cố ý bỏ thêm một ít táo đỏ vào.
Sau khi nàng xuống lầu tập luyện xong thì cháo trong nồi cũng đã chín tới.
Quan Sư nhanh chóng tắm rửa, xong xuôi lại thay một bộ áo ngủ đáng yêu. Bộ đồ này được nàng mua vào hai ngày trước, tuy rằng nó không đắt đỏ gì nhưng mặc rất thoải mái, quan trọng là trên áo còn in hình Pikachu mà nàng thích nhất.
"Chị Hi ơi, ra ăn cháo nào." Quan Sư múc sẵn hai chén cháo bày lên bàn, sau đó tới gõ cửa phòng Bạch Vị Hi.
Bạch Vị Hi nghe thấy tiếng động thì gần như lập tực ôm con mèo tai cụp đi ra.
"Là cháo táo đỏ sao." Bạch Vị Hi nhẹ giọng nói.
"Meo---" Con mèo tai cụp cũng hưởng ứng mà vui vẻ meo meo một tiếng.
Quan Sư tươi cười xoa đầu con mèo tai cụp, lại nhìn Bạch Vị Hi nói, "Hôm nay chúng ta ăn với nhau nha."
Mấy ngày nay tuy các nàng sống chung dưới một mái nhà nhưng vẫn chưa ngồi ăn cùng nhau bao giờ. Luôn là Quan Sư ăn trước, sau đó Bạch Vị Hi mới ra ăn, hai người cứ ngầm hiểu mà lặp lại vòng lặp như thế.
Bạch Vị Hi nghe vậy có chút khẩn trương, cô ôm chặt lấy con mèo tai cụp, cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng gật đầu. Biên độ động tác của cô rất nhỏ, nếu không phải do ở khoảng cách gần nhau thì chắc Quan Sư cũng sẽ không nhìn thấy.
"Chị Hi ngồi đi." Quan Sư vui vẻ, mi mắt cong cong, tâm tình vui sướng của nàng biểu hiện từ trong ra bên ngoài. Điều này cũng giúp thân hình căng thẳng của Bạch Vị Hi thả lỏng đi một ít.
Tuy rằng chỉ có hai người sống cùng nhau, thế nhưng ít nhiều cô vẫn có bóng ma tâm lý nên mỗi lần ra ngoài đều phải ôm theo con mèo tai cụp. Dường như khi có nó thì cô mới có dũng khí để tiếp xúc gần một chút với người này hơn.
"Chị Hi ăn nhiều một chút nha." Quan Sư cười nói.
"Cảm ơn em." Bạch Vị Hi nhỏ giọng đáp, động tác ăn vẫn rất chậm.
Mặc dù trong khoảng thời gian này chứng bệnh kén ăn của cô đã tốt lên một chút, nhưng vẫn không thể ăn quá nhiều thức ăn và lượng cơm còn chưa đạt đến một nửa của người bình thường.
Quan Sư biết được điều này nên luôn tìm cách làm cho bữa ăn trở nên đa dạng hơn, tuy vậy hiệu quả vẫn không được tốt lắm. Nàng cũng nhận ra một điều, cô ăn cháo nhiều hơn một ít so với ăn cơm.
"Chị Hi này, nếu như có người mời chị đóng phim trở lại thì chị có đồng ý không?" Quan Sư ăn xong phần của mình, làm bộ không để ý mà hỏi.
Động tác cầm muỗng của Bạch Vị Hi cứng lại, lông mi run rẩy vài cái, không trả lời vấn đề này.
"Em biết trước kia chị đã ký hợp đồng cùng truyền thông Tân Nguyệt, nếu họ muốn gia hạn hợp đồng thì chị sẽ đáp ứng sao?" Quan Sư thay đổi cách hỏi, ánh mắt vẫn dán chặt vào Bạch Vị Hi, không bỏ sót bất cứ thay đổi nào trên mặt của đối phương.
Bạch Vị Hi ngẩng đầu nhìn Quan Sư, cô do dự một hồi lâu rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Tức khắc, Quan Sư có chút tức giận, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt lại, nàng cố gắng dằn sự ghen ghét trong lòng xuống, cười nói, "Xem ra cảm tình của chị với Tân Nguyệt khá tốt, không biết có phải vì tổng tài Tân Nguyệt hay không?"
"Ừm." Bạch Vị Hi khẳng định gật đầu.
Sau khi cô rời khỏi Bạch gia, người vẫn luôn ở sau lưng trợ giúp cho cô luôn là anh hai. Mà cũng bởi vì mong muốn được đóng phim của cô nên anh hai mới thành lập Tân Nguyệt.
Lúc cô rời khỏi giới giải trí anh hai đã rất tức giận, anh cũng tìm mọi cách khuyên can cô buông tay khỏi Quan Cư. Chỉ là lúc ấy cô bị tình cảm che mờ mắt nên chẳng để tâm đến lời khuyên của anh hai.
Giờ nghĩ lại mới thấy, lựa chọn của cô sai mất rồi.
Câu trả lời của cô khiến khuôn mặt tươi cười của Quan Sư không thể giữ được nữa, nàng mếu máo, khuôn mặt như sắp khóc mà nói, "Lần này Tân Nguyệt muốn hợp tác với em để quay một bộ phim, yêu cầu của họ là để chị Hi đóng vai nữ chủ..."
Lời của Quan Sư còn chưa nói xong thì Bạch Vị Hi lập tức lắc đầu, trong mắt có chút khủng hoảng, "Tôi không được......"
"Đây là ý của tổng tài Tân Nguyệt, chị Hi sẽ cự tuyệt sao?" Quan Sư chua lòm hỏi, trong thâm tâm rất mong muốn Bạch Vị Hi từ chối.
Bạch Vị Hi suy nghĩ một hồi, đầu tiên là lắc đầu, rồi sau đó lại gật đầu.
"Ý chị là sao?" Quan Sư khó hiểu hỏi lại.
"Tôi sẽ không từ chối, nhưng thật sự tôi không thể diễn được." Bạch Vị Hi nhỏ giọng trả lời, muỗng cháo trên tay đã nguội lạnh từ lúc nào.
Quan Sư vẫn cảm thấy ấm ức trước câu trả lời của cô, nàng không cam lòng hỏi, "Nếu em mong chị Hi có thể diễn một nhân vật thì chị Hi sẽ cự tuyệt sao?"
"Tôi......" Bạch Vị Hi nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Mấy ngày trước khi nàng đề cập đến vấn đề này thì cô có thể trả lời dứt khoát rằng mình không muốn quay lại giới giải trí, cũng chẳng muốn đóng phim nữa. Thế nhưng hiện tại người này đã cho cô một ít cảm giác an toàn cùng hi vọng. Chỉ là thời gian dài đã trôi qua khiến cô quên mất mình phải diễn như thế nào, cô cũng không chắc mình có thể diễn tốt hay không.
Liệu cô có thể đối mặt với ánh đèn sân khấu và lấy lại sự tự tin như trước không?
"Chị Hi không nhất thiết phải trả lời ngay đâu, em biết rằng việc rời khỏi sân khấu trong một thời gian dài thì mọi phương diện sẽ có chút mới lạ, đột nhiên bảo chị diễn kịch sẽ khiến chị khó xử. Nhưng em tin rằng với năng lực của chị thì chị có thể làm được. Hơn nữa nhân vật mà em muốn chị diễn chỉ là một nhân vật phụ, không có nhiều suất diễn và cũng không quá khó, đối với chị thì sẽ rất đơn giản." Quan Sư thành khẩn nói, biểu cảm trên mặt còn có chút cầu xin.
Bạch Vị Hi nhất thời không biết nên đáp lại nàng như thế nào, đành mím môi nói, "Tôi cần suy nghĩ một chút."
"Được thôi, chị Hi cứ chậm rãi suy xét, khi nào chị nghĩ kỹ rồi thì hãy nói cho em." Quan Sư phấn khích cười rộ, đuôi lông mày còn đắc ý nhếch lên.
Quả nhiên