Chương 38: Bắt đầu tập luyện
Editor: Viên Đường
---
Hiện tại thời tiết đã nóng lên rất nhiều, vậy nên muốn tập thể dục phải dậy sớm một chút, còn không thì bên ngoài sẽ rất nóng dẫn đến không thể tập được.
5 giờ rưỡi Quan Sư đã rời giường, sau khi chuẩn bị xong cháo cho bữa sáng thì bước đến gõ cửa phòng Bạch Vị Hi.
"Chị Hi ơi, chị dậy chưa?" Quan Sư hỏi với âm lượng vừa phải.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Bạch Vị Hi mặc váy, trên mặt đã trang điểm, nhìn qua có vẻ đã sẵn sàng.
Quan Sư thấy Bạch Vị Hi trang điểm thì hơi nhíu mày, đặc biệt khi nhìn vào chiếc váy thì lông mày càng nhăn lại, khiến Bạch Vị Hi cảm thấy bối rối.
Cô chỉ có bộ đồ này trong mới có vẻ hoạt bát một chút, phải mất một thời gian lựa chọn cô mới tìm thấy nó.
"Chị Hi không có đồ thể thao sao?" Quan Sư nghi hoặc hỏi, tay chỉ vào bộ đồ trên người mình.
Bạch Vị Hi hơi kinh ngạc, sau đó thành thật lắc đầu.
Tất cả đồ mùa hè của cô đều là váy, thậm chí một chiếc quần còn không có chứ đừng nói đến đồ thể thao.
"Nếu không thì... chị mặc đồ của em nhé?" Quan Sư hỏi, thấy mặt Bạch Vị Hi trông có vẻ khó hiểu đành phải đỏ mặt giải thích, "Chị mặc đồ này thì sẽ khó thực hiện các động tác, phải mặc đồ thể thao mới được."
Càng nói, giọng Quan Sư càng trở nên chắc nịch.
Bạch Vị Hi nghe xong, cô suy nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng gật đầu, "Vậy phiền em."
Quan Sư nhanh chóng về phòng lấy đồ thể thao đến. Nàng chỉ mua hai bộ, cả hai đều có mấy hình in hoạt hình đáng yêu, khá thích hợp với nữ thần.
"Chị Hi mặc cái này đáng yêu quá." Quan Sư cười, dùng tông giọng khích lệ nói.
Sắc mặt Bạch Vị Hi đỏ lên, cô cảm thấy hơi khó xử một chút, bởi vì quần áo của cô đều có khuynh hướng tinh xảo cao quý, đây là lần đầu tiên cô mặc một bộ đồ đáng yêu như thế.
"Thật sao?" Bạch Vị Hi ngượng ngùng kéo mép áo.
Vì cơ thể của cô hơi gầy nên bộ đồ này mặc vào người khá rộng, thậm chí cô còn cảm nhận được gió lộng vào vòng eo của mình.
"Đúng vậy." Quan Sư vui vẻ cười rộ lên, thi thoảng lại nhìn bộ đồ của Bạch Vị Hi.
Hai bộ quần áo này trông tương tự nhau, nhìn qua giống như đồ đôi vậy.
Trong lòng Quan Sư có chút vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh, không biểu hiện gì ra bên ngoài.
Sau khi tới sân tập, Quan Sư bắt đầu khởi động, còn Bạch Vị Hi đứng cạnh nàng, thi thoảng lại ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Không khí buổi sáng trong trẻo mát lành quấn quanh làm tinh thần của cô tốt lên rất nhiều.
Nửa năm nay, cô vẫn luôn áp lực khi bị giam lỏng trong chiếc lồng chật hẹp của người kia, dường như cô đã gần như quên mất sự tươi đẹp của thế giới bên ngoài.
"Chị Hi, chị xem mặt trời mọc kìa." Quan Sư khom lưng, ngón tay chỉ về phía đông.
Mặt trời nhỏ đang dần dần trồi lên, bắt đầu ban phát những tia nắng sớm ấm áp khắp mọi nơi.
Bạch Vị Hi bình tĩnh ngắm nhìn cảnh tượng ấy, trong lồng ngực xuất hiện cảm giác bồi hồi cùng phấn chấn. Giờ khắc này, cô cảm thấy có một tia hy vọng lóe sáng trong cuộc đời mình.
"Hóa ra cảnh mặt trời mọc lại đẹp đến thế, khiến người ta không thể rời mắt." Bạch Vị Hi dường như đã bị cảnh tượng ấy mê hoặc, cô nhẹ nhàng cười rộ.
"Chị Hi đừng đứng đơ ra đấy nữa, chúng ta cùng tập nào." Quan Sư nhắc nhở.
Trước khi tập luyện mà không khởi động thì cơ bắp sẽ rất dễ bị tổn thương.
"Chị cũng phải làm sao?" Tâm trí Bạch Vị Hi đã trở lại, cô nghi hoặc hỏi, sau đó nhìn vào ánh mắt chắc nịch của Quan Sư rồi sững sờ ôm lấy cánh tay mình, "Nhưng chị... không biết làm."
"Để em dạy chị nhé." Quan Sư nói, sau đó đứng một bên làm mẫu cho cô.
Bạch Vị Hi làm theo Quan Sư, tuy động tác không quá chính xác nhưng tốt xấu gì thì cơ thể cũng đã được hoạt động.
Sau khi khởi động xong, Quan Sư chuẩn bị chạy 3 km. Nàng quay sang thì thấy Bạch Vị Hi đang đứng thở hổn hển bèn dừng động tác lại rồi đi qua hỏi, "Chị Hi không sao chứ?"
Bạch Vị Hi lắc đầu, lau đi mồ hôi trên mặt.
Thể chất của cô kém hơn so với tưởng tượng nhiều, chỉ mới làm mấy động tác vận động nhẹ để làm nóng thôi mà đã mệt đến mức muốn nằm bẹp xuống rồi.
"Em đỡ chị đi nhé." Quan Sư khẽ nhíu mày, duỗi tay đỡ Bạch Vị Hi.
Sau khi đi lại một lúc thì Bạch Vị Hi đã cảm thấy khá hơn nhiều, cô nghiêng đầu nhìn sang Quan Sư, khó xử nói, "Là do chị vô dụng quá nên ảnh hưởng đến em."
"Chị Hi đừng nói thế." Quan Sư nở một nụ cười an ủi, trong mắt không có sự trách cứ nào, "Ai mà lâu rồi chưa vận động thì cũng thế à, tầm hai ngày sau làm quen rồi thì sẽ ổn thôi. Chị Hi có thể thực hiện lại động tác ban nãy nhưng mà làm chậm thôi, làm xong là hoàn thành mục tiêu của sáng nay rồi đấy."
Khuôn mặt Bạch Vị Hi đỏ ửng, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Chắc hẳn có rất ít người coi bài tập khởi động như là bài tập chính như cô.
"Em chạy hai vòng trước đã, chị Hi nhớ chú ý đến bản thân đó." Quan Sư nói xong liền bắt đầu chạy, động tác gọn gàng, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, toàn thân đều phát ra tinh thần phấn chấn của tuổi thanh xuân làm Bạch Vị Hi có chút ngưỡng mộ.
Cô tựa như một con chim đã bị nhốt trong lồng sắt quá lâu vậy, dù đã được thả ra nhưng nó đã quên mất bản năng bay lượn vốn có của mình.