Chương 40: Vạch trần bí mật
Editor: Viên Đường
---
Hai ngày sau, Quan Sư vẫn bị câu nói của Khúc Nhã Hân dày vò nên lúc giúp Bạch Vị Hi tập luyện có chút thất thần. Tất nhiên Bạch Vị Hi cũng nhận ra, cô chờ đến khi buổi tập kết thúc mới dằn sự khó chịu trong lòng xuống rồi mở lời, "Nếu Quan tiểu thư cảm thấy phiền thì không cần thiết phải đi với chị đâu, chị tập một mình cũng được."
Quan Sư nghe vậy hơi sửng sốt, nàng nhìn vẻ mặt mất mát của Bạch Vị Hi, bèn vội vàng giải thích, "Chị Hi đừng hiểu lầm, là do... Ở công ty có vài chuyện phiền lòng."
Sau một hồi đắn đo thì Quan Sư đã tìm ra một cái cớ hợp lý.
"Chứ không phải do chị ngốc nghếch quá hả?" Bạch Vị Hi cẩn thận hỏi lại.
Có lẽ việc phải hướng dẫn cho một người bị khiếm khuyết về hệ thần kinh vận động như nàng sẽ khiến người ta cảm thấy phiền toái.
"Đương nhiên là không rồi." Quan Sư đáp một cách chắc nịch, trên mặt mang theo nụ cười, "Chị Hi đừng nghĩ nhiều, chỉ cần được ở bên chị thì dù có làm gì em cũng cảm thấy hạnh phúc, em sẽ không bao giờ cảm thấy phiền đâu."
Nói xong Quan Sư mới chợt nhận ra lời này giống như đang thổ lộ nên mặt dần đỏ ửng.
Lời của nàng khiến tim Bạch Vị Hi hẫng một nhịp, cô đỏ mặt gật gật đầu.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Quan Sư phải đến công ty.
Nàng ngồi trong văn phòng nhưng đầu óc chẳng đặt vào công việc mà cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đến mức phát ngốc.
"Quan tổng, chúng tôi có dự định tổ chức họp báo cho phim mới. Đây là bản kế hoạch, mời ngài xem." Khúc Nhã Hân đặt một tập tài liệu lên bàn, cung kính đứng ở bên chờ hồi đáp.
Quan Sư lãnh đạm mở mắt nhìn, dùng âm mũi "ừ" một tiếng.
Trong đầu nàng giờ toàn là chuyện về hai loại thuốc của nữ thần nên cũng chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến những chuyện khác. Khúc Nhã Hân đã để ý tới chuyện này, nàng suy nghĩ một lúc rồi nói, "Sáng hôm nay bác sĩ Tống cũng không quá bận, nếu Quan tổng muốn đi bây giờ thì để tôi hẹn lại thời gian."
"Ừ, cô hẹn đi." Quan Sư lập tức nói, sau đó chợt nhận ra thái độ của mình có chút vội vàng, bèn chêm thêm một câu, "Mà thôi, cứ hẹn buổi chiều đi."
"Vâng, Quan tổng, giờ tôi ra ngoài trước, nếu ngài có chuyện gì thì hãy gọi tôi." Khúc Nhã Hân cúi đầu, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Nàng thật sự không rõ tại sao người này muốn điều ra những loại thuốc đó. Sau khi tra ra kết quả thì nàng đã cố tìm hiểu từ Tống Thần nhưng cậu ta lại chẳng chịu nói ra bất cứ thông tin gì.
Tâm trạng của Quan Sư suốt buổi sáng như ngồi trong đống lửa, giữa trưa cũng chẳng có tâm trạng ăn cơm mà chỉ tùy tiện ăn qua loa vài miếng rồi lại ngồi ngơ ngác. Cuộc hẹn của nàng và Tống Thần là ba giờ chiều, từ công ty đến chỗ cậu ta chỉ cần hai mươi phút. Bây giờ mới hai giờ đồng hồ, nàng phải đợi ít nhất là nửa giờ nữa.
Quan Sư nôn nóng chờ đợi, thi thoảng ngón tay lại gõ gõ bàn.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên khiến nàng gần như nhảy dựng.
Thấy màn hình hiển thị tên người gọi là Bạch Vị Hi, nàng vội vàng bắt máy, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc rồi hỏi, "Chị Hi có chuyện gì sao?"
"Chị..." Bạch Vị Hi do dự nói, cô nhìn thoáng qua con mèo tai cụp đang ngủ say rồi mím môi, "Không có việc gì hết, do Coca không cẩn thận nên ấn gọi thôi, ngại quá."
"Không sao mà, nó cũng thông minh thật, còn biết gọi điện thoại cơ đấy, có khi nó nhớ em đó haha..." Quan Sư vừa nói vừa cười, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Lời của nàng khiến gò má Bạch Vị Hi nóng ran, nhất thời không thể thốt lên lời nào.
Cô chỉ tùy tiện gọi điện để hỏi thăm nàng mà thôi, đâu có nhớ... nhớ nàng cơ chứ.
"Chị Hi đã ăn cơm chưa?" Quan Sư cười hỏi, vẻ mặt thoải mái dựa vào ghế.
"Chị ăn rồi." Bạch Vị Hi nhỏ giọng trả lời, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa chịu giảm xuống.
Rõ ràng điều hòa đang được chỉnh nhiệt độ thấp, thế mà vừa nghe giọng nói và tiếng cười của người kia thì mặt cô lại đỏ ửng như một phản xạ.
"Hôm nay có thể em sẽ về trễ một chút, chị Hi nhớ phải ăn tối đúng giờ, không cần phải chờ em đâu." Quan Sư cẩn thận dặn dò.
"Công việc ở công ty rất bận sao?" Bạch Vị Hi lập tức hỏi, trong giọng nói mang theo chút sốt ruột.
"Cũng không hẳn......" Quan Sư đáp, suy nghĩ một hồi còn nói thêm, "Do có việc hơi khó giải quyết một chút nên phải cần thêm thời gian."
"Vậy khi nào em tan tầm thì chị qua đón em nhé." Bạch Vị Hi nhỏ giọng nói, nhiệt độ trên mặt lại bắt đầu tăng cao.
"Không..." Quan Sư hé miệng chuẩn bị từ chối, thế nhưng lại vội vàng sửa lại, "Được ạ, làm phiền chị Hi rồi, khi nào em xong việc thì em sẽ gọi cho chị nhé."
"Không phiền đâu, chị sẽ chờ điện thoại của em." Bạch Vị Hi nhẹ nhàng đáp, đôi mắt lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Quan Sư cúp máy, trong lòng vừa ngọt ngào nhưng cũng có phần phiền não.
Nữ thần quan tâm nàng như vậy mà nàng lại nói dối cô ấy.
Nhưng nàng cũng không hối hận vì hành động này của mình.
Khi gần đến giờ hẹn, Khúc Nhã Hân lái xe đưa Quan Sư tới bệnh viện.
"Chào chị Cư, mời hai người ngồi." Tống Thần tự mình ra cửa tiếp đón hai người, trên mặt vẫn là vẻ ôn hòa như trước.
Quan Sư nhìn sang Khúc Nhã Hân rồi lạnh giọng nói, "Cô ra ngoài chờ tôi."
"Vâng, Quan tổng." Khúc Nhã Hân thấp giọng trả lời, lúc rời đi cũng không quên đóng cửa, để lại không gian cho hai người trong phòng.
Quan Sư ngồi trên ghế, vẻ mặt vô cảm mở miệng, "Thuốc của Bạch tiểu thư là do cậu kê đúng không?"
"Đúng vậy." Tống Thần cười khẽ rồi đáp, không hề sợ hãi vẻ lạnh nhạt của Quan Sư.
"Cô ấy đã dùng thuốc bao lâu rồi." Quan Sư tiếp tục hỏi, tròng mắt dính chặt vào Tống Thần, không cho đối phương có cơ hội nói dối.
Tống Thần hơi sửng sốt, sau đó khéo léo nở một nụ cười, "Ngại quá, đây là vấn đề riêng tư của người bệnh nên tôi không thể nói cho chị."
"Nghe nói phòng khám của cậu đang bình xét công nhân viên chức ưu tú, nếu xuất sắc thì có khả năng sẽ được thăng lên làm chủ nhiệm khoa." Quan Sư híp mắt rồi hờ hững nói.
Trước khi đến nàng đã lường trước tình huống Tống Thần sẽ không phối hợp, vậy nên nàng đã sớm tìm cách để uy hiếp cậu ta.
Vẻ mặt tươi cười của Tống Thần cứng lại, cậu ta đột nhiên đến gần Quan Sư, đôi mắt phía sau gọng kính vàng lóe lên sự tà ác, "Mọi người đều nói chị Cư như trở thành một người khác, thế nhưng tôi lại không thấy vậy, bởi cái thói uy hiếp người khác của chị vẫn lợi hại như xưa mà nhỉ."
Quan Sư nghiêng đầu tránh né hơi nóng phả vào mặt, nàng hừ lạnh rồi nhìn thẳng vào Tống Thần, "Giờ nói được rồi."
"Khoảng nửa năm trước cô ấy đã bắt đầu dùng thuốc, cách đây không lâu thì tình trạng của cô ấy có diễn biến tốt đẹp nhưng không hiểu sao lượng thuốc ngủ đưa vào người lại tăng mạnh, rất có hại cho cơ thể." Tống Thần ngồi lại chỗ cũ rồi thành thật đáp, đôi mắt nhìn vào Quan Sư có gì đó không rõ ràng.
Quan Sư cũng lười để ý, nàng tiếp tục hỏi, "Thế phải làm gì để giúp cô ấy khôi phục trở lại?"
Nghe được câu hỏi này từ miệng nàng làm Tống Thần có chút kinh ngạc, nhưng vì tương lai của bản thân nên cậu ta không lắm lời mà cười nói, "Cô ấy trở nên như bây giờ là bởi vì phải chịu áp lực lớn về mặt thân thể và tinh thần trong một thời gian dài. Nếu muốn cải thiện thì phải tạo ra môi trường sống thoải mái, cổ vũ, quan tâm, làm bạn với cô ấy, kết hợp với thuốc và vật lý trị liệu nữa thì tôi tin sẽ hiệu quả."
Quan Sư nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớ từng câu một trong lòng.
Dạo gần đây tình trạng của nữ thần đã tốt hơn, cô ấy sẽ thường xuyên cười chứ không mẫn cảm như trước nữa. Nhưng điều mà nàng không nghĩ đến là việc cô ấy tăng lượng thuốc ngủ. Bởi vì hai ngày gần đây nữ thần trong rất thoải mái, không giống một người không ngủ đủ giấc xíu nào.
"Thế làm sao để trị bệnh mất ngủ?" Quan Sư suy nghĩ một hồi, nhíu mày hỏi.
"Nguyên nhân gây nên bệnh mất ngủ là do áp lực tâm lý, nếu có thể thả lỏng thì tình trạng sẽ tốt lên rất nhiều. Mà phương pháp thì có rất nhiều loại, phổ biến nhất là vận động và đọc sách." Tống Thần đáp.
Sau khi nghe xong, lông mày Quan Sư càng nhăn lại.
Trong phòng của nữ thần có rất nhiều sách, nàng cũng thường xuyên thấy cô ấy đọc sách. Còn vận động thì hai người đã kiên trì tập luyện mấy ngày nay nhưng nữ thần vẫn dùng một lượng lớn thuốc ngủ. Có lẽ hai phương pháp này không hiệu quả đối với cô.
"Còn có cách nào khác không?" Quan Sư nghiêm túc hỏi.
"Cách khác sao?" Tống Thần ngẫm nghĩ một hồi, tiếp tục nói, "Tình huống của Bạch tiểu thư khá là đặc biệt, chị có thể đối xử với cô ấy như một đứa nhỏ vậy. Chơi trò chơi với cô ấy hoặc là đọc sách cho cô ấy nghe, hẳn là sẽ hiệu quả."
"Dỗ cô ấy như trẻ con ư?" Quan Sư nghiêm túc suy tư.
Chưa biết có hiệu quả hay không nhưng nàng cũng phải thử xem sao.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Quan Sư cố ý bảo Khúc Nhã Hân lái xe đến tiệm sách gần đấy, nàng đi dạo một lúc rồi mua mấy quyển sách dành cho trẻ em và danh tác thế giới.
Khúc Nhã Hân cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nhiều lời.
"Quan tổng, ngài về nhà hay là về công ty?" Sau khi lên xe, Khúc Nhã Hân nhìn qua đồng hồ rồi hỏi.
Bây giờ đã là 5 giờ, nếu hai người quay lại công ty thì cũng vừa lúc tan tầm.
"Về công ty." Quan Sư ngồi ở ghế sau, tay vừa lật mấy quyển sách mới mua vừa đáp.
"Vâng." Khúc Nhã Hân lái xe về công ty, bởi vì đường tắc nên khi hai người trở về đã là 5 giờ rưỡi. Vốn dĩ mọi người đều chuẩn bị tan làm nhưng vừa nhìn thấy Quan Sư thì một đám đều quay lại bàn giả bộ như mình rất bận.
"Chào Quan tổng." Không ít người khách khí chào hỏi.
Quan Sư lãnh đạm gật đầu, ôm đống sách vào văn phòng.
Mọi người thấy vậy thì không còn ai dám hó hé gì nữa, dù cho đã 5 giờ rưỡi họ cũng chẳng dám tan tầm.
Tổng tài còn đang tăng ca thì họ làm sao dám về trước chứ.
Quan Sư ngồi trong văn phòng, nghiêm túc đọc mấy danh tác và sách báo nhi đồng.
Những câu chuyện cổ tích này khá là thú vị, tuy rằng đơn giản và ngây thơ nhưng cũng có thể rút ra bài học từ đó. Quan trọng là những câu chuyện này đều tràn ngập tiếng cười và không có sự lo âu, rất hợp với những người mắc chứng mất ngủ hay trầm cảm.
Quan Sư cứ lật hết trang này đến trang khác, cứ thế một tiếng đã thoáng trôi qua, đồng hồ đã điểm 6 giờ.
Quan Sư gấp sách lại, nàng cầm điện thoại