Chương 50: Dựa vào
Editor: Viên Đường
---
Bạch Vị Hi thở phào nhẹ nhõm, cô để yên như vậy rồi ngồi xuống. Vẻ mặt khi ngủ của Quan Sư khiến Bạch Vị Hi hồi tưởng lại những ngày ở bệnh viện. Nếu việc này không xảy ra trong chính cuộc sống của cô thì cô cũng không tin rằng trên đời này lại có một chuyện ly kỳ như thế.
"Quan Sư sao? Quan Sư... Một cái tên thật hay." Bạch Vị Hi thấp giọng cười khẽ, cảm giác may mắt đong đầy trong đôi mắt của cô, "Có lẽ em chính là thiên sứ đến đây để cứu vớt cuộc đời của chị."
Nếu không có người này thì có lẽ cô sẽ vĩnh viễn tự giam mình trong cái thế giới tăm tối ấy mà không thể hưởng thụ nhưng tia nắng ấm áp ngoài kia.
Bạch Vị Hi lẳng lặng ngồi một lúc thì định rút tay về. Thế nhưng người kia nắm khá chặt, lực tay lại mạnh nên Bạch Vị Hi làm thế nào cũng không rút ra được mà còn đánh thức người kia.
Quan Sư đột nhiên mở mắt khiến Bạch Vị Hi bị dọa sợ, tim cô như co rút lại, cô bối rối mở lời, "Quan tiểu thư... A..."
Cô còn chưa dứt lời thì trời đất trong mắt bỗng quay cuồng, khi cô phản ứng lại thì đã nằm dưới người kia. Mà cái người vốn nên ngủ ấy giờ lại mở to mắt bình tĩnh nhìn cô.
Vào khoảnh khắc đối mặt với đôi mắt ấy, trái tim Bạch Vị Hi đập loạn. Hơi thở của cô chững lại, cô mím môi rồi quay đầu đi, không dám đối diện với người kia.
"Chị Hi..." Âm thanh trầm thấp của Quan Sư như được khuếch đại trong căn phòng an tĩnh, đem lại cảm giác vô cùng lưu luyến và dịu dàng.
Tim Bạch Vị Hi đập càng nhanh hơn, cô vô thức rũ mắt. Tuy cô không nhìn người kia những cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp đang ngày một gần hơn, nó quấn quanh rồi ăn mòn từng tế bào thần kinh trong đại não, sau đó lại phả vào cần cổ của cô.
"Chị Hi thật mềm mại..." Quan Sư nhắm mặt lại, nàng thì thầm một lúc rồi lại rơi vào giấc ngủ, khóe môi cong lên như gặp phải mộng đẹp.
Thân thể của Bạch Vị Hi như bị đóng băng, cô không dám cử động chút nào. Cho đến khi hơi thở phả vào cổ dần ổn định thì cô mới dám chậm rãi thả lỏng người.
Lúc này, Bạch Vị Hi mới nhận ra cánh tay nắm tay cô giờ đã đổi sang tư thế ôm lấy cô.
Bạch Vị Hi nằm một lúc thì nhịp tim mới dần bình ổn trở lại. Cô chậm rãi di chuyển thân mình khỏi lồng ngực ấm áp của người kia. Sau khi đã hoàn toàn nhích ra, trong lòng Bạch Vị Hi xẹt qua chút giận dỗi, cô đưa tay chọc vào mặt Quan Sư, "Em mới mềm ấy."
Động tác này có hơi trẻ con nhưng Bạch Vị Hi không hề nhận ra. Tiếng hít thở vững vàng của Quan Sư khiến Bạch Vị Hi cảm thấy cơn buồn ngủ dần ập đến. Cô nằm trên giường một lúc rồi từ từ thiếp đi.
Qua Sư ngủ rất ngon, mắt còn chưa mở nhưng nàng đã lười biếng duỗi người. Khi vừa nghiêng người thì nàng đã đối mặt với đôi mắt trong veo của người kia,
Quan Sư giật mình tỉnh táo, sau đó ngồi ngay ngắn trên giường, "Buổi sáng tốt lành nhé chị Hi."
"Buổi sáng tốt lành, Quan tiểu thư." Bạch Vị Hi nhàn nhạt đáp.
Quan Sư cảm thấy tông giọng của nữ thần không ôn hòa như mọi ngày, tức khắc có chút chột dạ, nàng ngượng ngùng nói, "Em xin lỗi chị Hi, hôm qua em không nên..."
Nói đến đây, Quan Sư không còn mặt mũi để nói tiếp.
Thấy bộ dáng muốn nói rồi lại thôi của Quan Sư làm Bạch Vị Hi nhớ đến cảnh mình bị đè vào tối hôm qua, trong nháy mắt nhịp tim tăng mạnh khiến cô không nói nên lời.
Một hồi lâu sau, rốt cuộc Bạch Vị Hi đã có đủ dũng khí