Chương 72: Quyết đoán cự tuyệt
Editor: Viên Đường
---
Mẹ Quan ra ngoài được một lúc thì tiếng cười bên ngoài đột nhiên biến mất, chỉ chừa lại bầu không khí trầm mặc.
Quan Sư dựng lỗ tai nghe ngóng một hồi thì cửa phòng bị mở ra, lộ ra đôi mắt hơi đỏ của Đỗ Văn.
"Có chuyện gì sao?" Quan Sư mở lời trước.
"Em có vài lời muốn nói với chị Tiểu Quan." Đỗ Văn cúi đầu, tay đóng cửa lại.
"Vậy cậu nói đi." Quan Sư đứng lên, vẻ mặt vô cũng bình tĩnh, ánh mắt không hề có nét không đành lòng hay gì cả.
Đỗ Văn khịt mũi, hai tay đan chặt vào nhau, cậu ta ngập ngừng một lúc rồi mới mở miệng, "Em nghe dì nói chị Tiểu Quan đã thích ai đó rồi. Em muốn biết người đó là ai? Người đó tốt hơn em ở điểm nào?"
"Cậu muốn biết để làm gì?" Quan Sư nhíu mày, rõ ràng không muốn trả lời.
"Em muốn biết lý do tại sao em lại bại bởi người đó." Đỗ Văn cúi đầu, gạt đi nước mắt đang chực chờ rơi trên khóe mi.
"Ra là thế." Quan Sư lộ ra vẻ đã hiểu, nàng suy nghĩ một lúc rồi đáp, "Cô ấy là một người rất ưu tú, tựa như những vì sao sáng trên bầu trời vậy, dù ở nơi nào cũng có thể tỏa sáng. Cô ấy có một nụ cười rất dịu dàng, khiến cho bất kỳ ai cũng cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy."
Quan Sư vừa nói vừa cười, độ cong trên khóe miệng càng lúc càng rõ ràng. Điều này như một nhát dao cứa vào trái tim của Đỗ Văn, cậu ta chẳng dám nghe tiếp nữa mà xoay người bỏ chạy.
Quan Sư bĩu môi, qua kẹt cửa có thể nhìn thấy mẹ nàng đang đuổi theo cậu ta.
Ánh mắt bố Quan chạm phải ánh mắt của nàng, ông lẳng lặng thu dọn bàn cờ.
Quan Sư cười, nàng nhẹ nhàng bước đến gần rồi ôm lấy cánh tay của ông, bắt đầu làm nũng, "Bố, sao bố biết chuyện kia vậy?"
Bố Quan không đáp lại nàng mà chỉ cúi đầu nhặt từng con cờ bỏ vào hộp.
"Bố nói cho con biết đi." Quan Sư lay lay cánh tay của bố Quan, lộ ra vẻ mặt đáng thương.
Bố Quan không nhịn được nữa, ông ngừng động tác của mình lại, thơ thẩn nhìn từng quân cờ, "Từ khi con đi làm tới giờ, đã rất lâu rồi bố chưa thấy con cười một cách vui vẻ như thế."
Quan Sư nghe vậy thì không khỏi cười rộ, "Thật ạ? Con biểu hiện rõ ràng vậy sao?"
Bố Quan không trả lời, ông tiếp tục xếp cờ lại. Vốn dĩ, ông mong rằng mẹ Quan có thể khuyên nhủ được Quan Sư, thế nhưng giờ ông đã biết không ai có thể lay chuyển cái tính cách quật cường của nàng.
Thực ra, nếu như trước đây thì ông sẵn sàng ép buộc nàng kết hôn cùng Đỗ Văn. Nhưng sau khi nàng bị tai nạn thì ông không muốn gây áp lực lên nàng mà chỉ muốn nàng sống thật bình an mà thôi.
Nếu Quan Sư thích con gái thì tùy nàng, cứ thuận theo tự nhiên vậy.
"Bố mẹ cũng không quản chuyện tình cảm của con được." Bố Quan thở dài, ông đứng thẳng dậy, xoa đầu Quan Sư, "Bụng người đều cách một lớp da nên con phải thật cẩn thận đấy. Nếu gặp chuyện gì thì hãy chia sẻ với mẹ con, đừng chịu đựng một mình."
"Cảm ơn bố." Quan Sư lộ ra vẻ tươi cười rồi ôm chặt bố Quan.
Khi mẹ Quan vừa về thì đã thấy cảnh tượng này, bà giận dỗi liếc Quan Sư, "Cơm cũng ăn xong rồi, con về đi, chỉ nhìn con thôi mẹ cũng thấy phiền rồi."
"Vậy con đi đây, bố mẹ phải giữ gìn sức khỏe đó." Quan Sư ra ngoài, trước đó không quên ôm bố Quan và mẹ Quan. Tuy rằng vẻ mặt của mẹ Quan vẫn còn giận dỗi nhưng cũng không cự tuyệt cái ôm của nàng. Nàng cũng biết mẹ nàng chỉ miệng dao găm tâm đậu hũ mà thôi.
(Miệng dao găm, tâm đậu hũ: Nghĩ gì nói nấy)
Nàng quyết định không hỏi han về Đỗ Văn để tránh phiền toái.
Sau khi về nhà, Quan Sư vui vẻ cho mèo ăn rồi chụp ảnh gửi cho Bạch Vị Hi.
Một giờ sau, Bạch Vị Hi vẫn không trả lời.
Quan Sư cũng không sốt ruột, nàng buông điện thoại rồi đi dọn dẹp