Chương 75: Thất Tịch
Editor: Viên Đường
---
Quan Sư hao tâm tổn sức hết hai ngày, rốt cuộc cũng chuẩn bị xong quà Thất Tịch cho Bạch Vị Hi.
Hai ngày nay nàng cứ thần thần bí bí, rảnh rỗi là lại biến đi đâu mất, cũng chẳng biết mày mò cái gì đấy.
Bạch Vị Hi thấy vậy cũng phối hợp diễn với nàng, cô chẳng đi theo hay hỏi Quan Sư ra ngoài làm gì.
Rốt cuộc cũng đã đến ngày Thất Tịch, Quan Sư đi làm nhưng lòng lại nôn nao như kiến bò trên chảo nóng. Vốn dĩ Bạch Vị Hi cũng hơi hồi hộp, thế nhưng nhìn bộ dáng nôn nóng của Quan Sư thì cô đã bình tĩnh hơn nhiều.
"Tiểu Sư, bên tổ đạo diễn đang thiếu người, em qua giúp họ một tay đi." Bạch Vị Hi ngẩng đầu, cười nói.
Quan Sư lập tức gật đầu rồi chạy biến đi. Dù sao khi nàng ngồi trong văn phòng thì thời gian trôi rất chậm, nếu có việc để làm thì có thể giảm bớt sự căng thẳng của nàng.
Người của đoàn phim thấy Quan Sư đến thì sôi nổi gọi mấy tiếng "Trợ lý Quan". Trong đó có những người có thái độ không phục, bởi Quan Sư chỉ là một nhân viên mới vào làm, thế mà thoắt cái đã trở thành trợ lý của tổng tài. Điều này khiến cho nhiều người bắt đầu ác ý phỏng đoán bởi ai cũng biết chuyện Bạch Vị Hi thích con gái.
Quan Sư biết trong lòng những kẻ này đang nghĩ gì nhưng cũng lười để ý, nàng đến cạnh đạo diễn rồi mở lời, "Xin hỏi, bây giờ tôi cần phải làm gì?"
Đạo diễn hơi sửng sốt, hắn nhìn quanh phim trường một lúc, cuối cùng chỉ vào cái ghế cạnh mình, "Trợ lý Quan ở đây xem cảnh quay với tôi đi."
Tuy rằng Bạch Vị Hi muốn hắn giao vài việc cho Quan Sư nhưng hắn chẳng dám. Nhỡ như nàng quay đầu cáo trạng với Bạch Vị Hi thì hắn sẽ thảm mất.
Quan Sư nghe vậy bèn ngồi xuống, nghiêm túc quan sát màn hình.
Lẽ ra bây giờ nàng chỉ là một kẻ chạy việc vặt mà thôi, nhưng nhờ Bạch Vị Hi mà nàng mới có thể ở đây học tập và xem cảnh quay cùng với đạo diễn. Mà cảm giác xem qua màn ảnh và xem trực tiếp cảnh diễn cũng không hoàn toàn giống nhau.
Quan Sư nghiêm túc nghe đạo diễn chỉ đạo các diễn viên, yên lặng ghi nhớ một số lưu ý. Nếu muốn trở thành một đạo diễn thực thụ thì nàng vẫn còn phải học hỏi rất nhiều.
Quan Sư quan sát tiến độ quay chụp, nội tâm dần bình tĩnh hơn, bắt đầu chìm đắm vào không khí ở phim trường.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, thời gian quay hôm nay khá ngắn, nét mặt đạo diễn sau khi xong việc khá là thoải mái, có thể biết được hắn khá vừa lòng với tiến độ của hôm nay.
"Trợ lý Quan vất vả rồi." Đạo diễn quay sang nói với Quan Sư.
Quan Sư cười nhẹ, "Người vất vả là ngài mới đúng, hôm nay nhờ ngài mà tôi học được khá nhiều thứ, hy vọng lần sau lại có cơ hội học hỏi từ ngài."
"Trợ lý Quan khách khí quá." Đạo diễn cười rộ, cũng không đáp lại lời kia của Quan Sư.
Quan Sư cũng không ngại, nàng xem giờ rồi về văn phòng tổng tài. Phía sau lưng có vài người xì xào bàn tán, hầu hết đều có thái độ ghen ghét và khinh thường. Tất nhiên Quan Sư nghe được hết, nàng quay đầu lại nhìn thì những người đó lập tức quay đầu, làm ra vẻ mình đang rất bận rộn.
"Hừ." Quan Sư hừ lạnh một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Mấy người này lúc làm việc thì lười biếng, đến khi có chuyện gì xảy ra thì lại thi nhau trốn tránh trách nhiệm. Ngày ngày kéo bè kéo cánh bắt nạt người mới, hở một chút là lại nói xấu sau lưng người khác, thậm chí còn bịa đặc vô số chuyện.
Những người đó đã nhìn thấy vẻ mặt của Quan Sư nhưng chẳng dám hé răng, bởi họ chẳng muốn đắc tội người phía sau Quan Sư.
Quan Sư xoay người, nhanh chóng rời đi.
Sau khi vào văn phòng tổng tài, Quan Sư thấy Bạch Vị Hi đang gọi điện thoại bèn ngoan ngoãn đứng chờ. Cuộc điện thoại của cô kéo dài hơn mười phút mới dứt, dường như hai bên đang bàn chuyện hợp tác.
"Chị Hi xong việc rồi sao?" Quan Sư cười hỏi.
Bạch Vị Hi gật đầu, cô tắt máy tính rồi đứng lên, đi tới kéo cánh tay của Quan Sư, nhẹ giọng nói, "Thất Tịch vui vẻ."
Quan Sư sửng sốt, khuôn mặt nhanh chóng ửng đỏ, nàng cúi đầu, thấp giọng đáp, "Chị Hi, Thất Tịch vui vẻ."
"Chị đã đặt tiệm rồi, chúng ta qua đó luôn nhé." Bạch Vị Hi cười nói rồi dắt Quan Sư ra ngoài.
Quan Sư chớp chớp mắt, cả người đờ ra.
Ngày thường, khi ở công ty thì hai người đối xử với nhau rất bình thường, không có bất kỳ cử chỉ thân mật nào, thế mà hôm nay nữ thần đột nhiên nắm tay nàng. Chỉ một động tác đơn giản vậy thôi đã khiến cho nàng thụ sủng nhược kinh.
(Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)
"Chị Hi ơi, chúng ta làm thế này sẽ bị người ta nhìn thấy đó?" Quan Sư nhỏ giọng hỏi, nàng không tự tin cho lắm.
Bạch Vị Hi ngừng bước, cô rút tay lại, "Tiểu Sư sợ người khác hiểu lầm sao?"
"Không phải." Quan Sư vội vàng lắc đầu, nàng nghĩ ngợi một lát rồi chủ động nắm tay Bạch Vị Hi, ngạo kiều nói, "Em mới không sợ mấy người đó hiểu lầm."
Tức khắc, Bạch Vị Hi cười rộ, sự vui vẻ đong đầy trong ánh mắt.
Cảnh tượng hai người nắm tay nhau bị không ít người nhìn thấy, những người đó tỏ ra kinh ngạc rồi sau đó đều làm bộ không thấy gì. Bởi không ai dám chỉ chỉ trỏ trỏ vào Bạch Vị Hi cả.
Quan Sư hết sức đắc ý, nàng không kiêng dè mà trừng mấy người kia.
Có vẻ là những lời đồn thổi ở công ty sẽ lại lan truyền rộng rãi hơn rồi.
Nhưng nàng cũng không lo lắng. Nếu có thể thì nàng muốn cho tất cả mọi người biết nữ thần là của nàng.
Bạch Vị Hi nhìn vẻ mặt kiêu căng của Quan Sư, miệng nở một nụ cười đầy cưng chiều, cô lấy khẩu trang và kính râm đeo vào.
Khi hai người vừa bước vào tiệm thì bên trong đã có khá nhiều cặp đôi. Nơi mà Bạch Vị Hi lựa chọn là một phòng riêng nửa kín trong quán, vị trí này khá riêng tư vì không có người qua lại nhiều.
Sau khi gọi xong phần