Chương 8: Chị muốn uống canh gà không?
Editor: Viên Đường
---
Hai người đều im lặng một hồi lâu, cho đến khi mặt trời đã khuất dạng, Quan Sư vẫn không nhận được câu trả lời của người kia.
Tuy rằng có chút khổ sở, nhưng nàng sẽ không nhụt chí!
"Chị Hi, giờ không còn sớm nữa, chị về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai đừng quên mang canh gà cho em nha." Quan Sư cười nói, cuối câu mang theo vài phần nghịch ngợm.
Bạch Vị Hi nhẹ nhàng gật đầu, nét mặt không có chút thay đổi nào, chỉ có bước chân vội vã rời đi.
Như thể cô đã đợi lời này từ lâu.
Quan Sư trong lòng nhất thời có chút hụt hẫng.
Cho đến khi bóng lưng của người kia biến mất khỏi tầm nhìn, nàng mới chậm rãi đi lên lầu. Khi tới cửa, Quan Sư nhìn thấy một thân áo trắng đang đứng ở đấy.
Tình địch của nàng, Tống Thần. Mà có vẻ cậu ta còn đang chờ nàng.
Quan Sư theo bản năng nhíu mày.
Nàng không muốn nhìn thấy người này cho lắm, nhưng vì lịch sự nên vẫn mở miệng chào hỏi.
"Bác sĩ Tống, có chuyện gì không?" Quan Sư lãnh đạm nhìn thẳng tình địch, đáy mắt mang theo vài phần địch ý.
Tống Thần rõ ràng cảm giác được Quan Sư không chào đón mình, thế nhưng ý cười trên mặt cậu ta không chỉ không biến mất, ngược lại càng thêm ôn hòa, "Chị đừng đi lung tung nữa, thời gian này chị nên nghỉ ngơi thật tốt. Nhỡ như mắc phải bệnh gì, tôi sẽ đau lòng đó."
Thanh âm của cậu ta thân mật đến lạ, càng không dấu được nét ôn nhu nơi đáy mắt.
Lời của cậu ta khiến da gà da vịt trên người Quan Sư nổi lên, khi đối phương đưa tay đến nàng nhanh chóng nghiêng người tránh né, lạnh lùng nhắc nhở, "Bác sĩ Tống, nếu không có chuyện gì thì xin đừng quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của tôi."
Đối với sự cự tuyệt của Quan Sư, ý cười trên mặt Tống Thần vẫn không hề thuyên giảm, cậu ta không chút xấu hổ rút tay về, sau đó đút tay vào túi. Động tác này khiến khí chất của cậu ta trở nên hơi bất cần.
"Được thôi, đại mỹ nhân của tôi." Tống Thần sủng nịch cười, tay rũ xuống, quay người rời đi.
Quan Sư khó chịu nheo mắt.
Nàng không ngốc, những hành động vừa rồi của Tống Thần đều thể hiện rằng hắn có mối quan hệ thân mật với nguyên chủ. Nghĩ đến đây, trong lòng Quan Sư càng thêm ác cảm. Người này đã có bạn gái là nữ thần, vậy mà còn mập mờ với một gã trai khác.
Thật đáng giận!
Quan Sư nghiến răng nghiến lời đi vào phòng, sau khi đóng cửa thì bắt đầu tìm WeChat của Tống Thần. Lần này lại rất thuận lợi, nàng chỉ đánh hai chữ "Tống Thần" là toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người đã hiện ra.
Nếu phải tóm gọn lịch sử trò chuyện của hai người này trong những ngày gần đây nhất, thì ngoài hai từ "ái muội" ra, nàng không tìm được từ nào thích hợp hơn.
"Thật là đáng giận...... Sao lại có thể như vậy......" Quan Sư tức giận đến mức tay phát run, trực tiếp xóa hết tin nhắn của hai người.
Về sau, nàng nhất định sẽ giữ khoảng cách với tên Tống Thần này, tuyệt đối sẽ không phát sinh mấy chuyện như thân mật tiếp xúc với hắn.
Quan Sư tức giận hạ quyết tâm, sau đó lại xem khung trò chuyện của nguyên chủ và nữ thần, cô ta lúc nào cũng "Ờ" hay "Được".
Cách nhắn tin lạnh lùng như vậy chẳng giống đang nói chuyện với người yêu trong khoảng thời gian yêu đương nồng nhiệt chút nào.
Dựa theo mấy tin tức trên mạng, thì chuyện yêu đương của nữ thần sau khi rời khỏi giới giải trí thật sự rất ngọt ngào, thi thoảng cô sẽ đăng ảnh thức ăn ngon hay ảnh chụp đi du lịch trên Weibo, khiến người ta dù cách màn hình vẫn có thể cảm thấy sự hạnh phúc của cô.
Nhưng ở thực tại, hóa ra cuộc sống của nữ thần một chút cũng không tốt, nếu không nữ thần thì tại sao nữ thần luôn mang bộ dáng sợ hãi cơ chứ.
Quan Sư nghĩ đến đó lại đau lòng, đồng thời nghĩ đến việc ngày mai lại có thể gặp lại người mình yêu. Đó là những chuyện chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ của nàng, thế mà giờ nó lại trở thành sự thật.
Quan Sư thở dài, chậm rãi nhắm mắt đi ngủ.
Nhưng khi trời còn chưa sáng, Quan Sư đã tỉnh giấc.
Tâm tình rối bời làm nàng cũng không được ngủ yên, nàng giật mình tỉnh giấc giữa đêm rất nhiều lần. Đồng hồ trên tường đã điểm đến 7 giờ, Quan Sư mở WeChat muốn hỏi nữ thần khi nào tới, lại sợ hiện tại còn quá sớm sẽ quấy rầy giấc ngủ của đối phương.
Nàng cầm di động lăn qua lộn lại rối rắm một hồi lâu rồi mới buông xuống, sau đó yên lặng dõi theo từng bước dịch nơi kim giây của đồng hồ.
Cho đến 9 giờ, WeChat hiện thông báo.
"Em tình rồi sao? Bây giờ chị ghé qua được không?"
Quan Sư nhìn ngắm tin nhắn mà nữ thần vừa gửi qua, không nhịn được mà cười rộ lên, nàng gửi một icon tươi cười kèm tin nhắn, "Em dậy rồi, chị Hi mau sang đây đi."
Bạch Vị Hi nhìn dòng tin vừa nhận, đáy mắt khẽ động, sau đó lướt qua phần canh gà đã được hầm kỹ trên bàn, cuối cùng mới hạ quyết tâm ra khỏi cửa.
Quan Sư kích động chờ, cách vài phút lại đến bên cửa sổ ngó ra ngoài một chút.
Hộ sĩ đến kiểm tra thấy bộ dáng này của nàng bèn khuyên nàng nên nằm nghỉ ngơi đi. Quan Sư cười cười đáp ứng, nhưng khi hộ sĩ vừa ra khỏi cửa thì nàng lại chạy tót đến bên cửa sổ.
Cuối cùng cũng đã thấy một bóng dáng quen thuộc tiến đến, Quan Sư vội vàng ngoan ngoãn năm lên giường.
Bạch Vị Hi cầm theo canh gà đẩy cửa tiền vào, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là gương mặt tươi cười xán lạn như thể vừa bắt được mặt trời của đối phương, mang theo không khí ấm áp.
"Quan tiểu thư, uống chút canh đi." Bạch Vị Hi nhỏ giọng nói, cô nhẹ nhàng đặt chén canh gà lên bàn, sau đó an tĩnh đứng ở cách đó không xa.
"Cảm ơn chị Hi." Quan Sư vui vẻ cong khóe miệng, cố gắng thể hiện sự vui vẻ của mình ra bên ngoài.
Bạch Vị Hi nhìn một lúc rồi lại chậm rãi cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
Từ khi người này xé bỏ lớp mặt nạ thì cô cũng không còn được nhìn thấy nụ cười chân thành của người này nữa. Qua một khoảng thời gian thật dài như thế khiến cô cảm thấy nụ cười trên gương mặt người kia giờ trở nên thật xa lạ, làm cô không thích ứng được.
Quan Sư chậm rãi uống hết bát chân gà, nàng nhìn thấy Bạch Vị Hi cứ rũ đầu suốt, trong lòng nhịn không được dâng lên một trận thương tiếc, bèn cười nói, "Chị Hi, canh gà này ngon lắm, chị có muốn nếm thử một ít không ạ?"
Bạch Vị Hi lập tức lắc đầu như thể đây là hành động đã được lập trình sẵn trong tiềm thức của cô.
Quan Sư không nghĩ mình sẽ bị cự tuyệt một cách dứt khoát như vậy, trong