Một vài giây sau liền có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của một nam nhân trung niên “Linh Quân đó hả? Sao lại gọi điện thoại cho ba vào giờ này thế?”
hốc mắt của Triệu Linh Quân đã đỏ bừng, do dự một lát, sau đó kiên định nói “Ba, con không đợi...”
Nam nhân ở đầu dây bên kia liền thống khoái cười to nói “Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Hắn không có chút cảm tình nào với con cả, hơn nữa hắn đã bắt đầu để ý tới đứa con trai của ả nữ nhân kia nhiều hơn, rất có khả năng Nghi Tu sẽ bị đứa con hoang ấy cướp đi quyền kế thừa.”
“Ài…… Là do ba sơ sẩy, không có tiếp tục truy tra thân thế của đứa nhỏ đó, không nghĩ tới thằng nhóc ấy lại là con ruột của Tiêu Diệu, con yên tâm, ba sẽ không để những trả giá của con trong nhiều năm nay phải bị uổng phí, nếu lúc trước có thể trong bất tri bất giác gi3t chết nữ nhân kia bằng một vụ tai nạn xe cộ, thì việc xử lý đứa nhỏ ấy lại càng đơn giản hơn rất nhiều!”
“Không được” Triệu Linh Quân phủ định “Nơi này cũng không phải là trấn nhỏ xa xôi kia, nếu ở đế đô, dám đem đứa nhỏ ở cạnh Tiêu Diệu dồn vào chỗ chết, lấy tính cách của Tiêu Diệu, vô luận có phải là ngoài ý muốn hay không, khẳng định hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhất định sẽ tra ra được trên đầu Triệu gia!” dừng một chút, Triệu Linh Quân nói tiếp “Hắn cũng từng thử phái người đi tra nguyên nhân chết của nữ nhân kia, nếu không phải do nữ nhân kia chết khá sớm, chúng ta cũng không có khả năng tránh thoát khỏi tay Tiêu Diệu.”
“Vậy...!Ngươi có phải đã có kế hoạch gì rồi hay không?”
Cắn răng gật gật đầu “Đúng vậy, con tính toán……” Triệu Linh Quân nói ra kỹ càng tỉ mỉ kế hoạch của chính mình.
“Ha ha ha, không hổ là con gái cưng của Triệu Thanh Vân ta, tàn nhẫn lên thì không khác gì cha nó cả!” người đàn ông trung niên bên đầu dây bên kia tán thưởng nói.
Triệu Linh Quân nhìn thấy Nghi Tu đang ngọ nguậy xoay người, liền nhỏ giọng nói “Được rồi, con tắt máy nhé, Nghi Tu sắp tỉnh, ba tìm được thứ ấy rồi thì gọi lại cho con nha!”
“Được!”
“Mẹ ơi, con đói bụng” Nghi Tu xoa xoa đôi mắt ngồi dậy.
Bước nhanh đến cạnh giường đem bé bế lên “Giờ mẹ sẽ đi chuẩn bị cho con những món ăn ngon nhất nhé, nhưng mà mẹ có một điều kiện.”
Tiêu Nghi Tu nghiêng đầu kỳ quái nhìn mẹ mình, cứ cảm thấy mẹ tựa hồ có gì đó khác thường, nghi hoặc hỏi “Điều kiện gì ạ? hát cho mẹ nghe sao?”
Buồn cười lắc lắc đầu “Không phải, mẹ hy vọng con có thể đi cùng mẹ tới phòng của ba để xin lỗi ba về chuyện hồi sáng nay, Nghi Tu có thể thỏa mãn điều kiện đó của mẹ hay không?”
Nghi Tu bất mãn chu miệng nói “Mẹ mới là người phải đi xin lỗi, đem con đẩy đến trên mặt đất, còn chọc ba sinh khí, con không làm gì sai cả cho nên con không đi đâu!”
“Đứa bé lanh lợi! Là mẹ sai, cho nên trước tiên mẹ xin lỗi Nghi Tu nhé!” nhéo cái mũi của con mình, Triệu Linh Quân cố tình giả bộ khóc nói “Nghi Tu cũng không muốn ba ba vẫn luôn giận mẹ phải không?”
Thấy bé lắc đầu, Triệu Linh Quân không ngừng cố gắng khuyên nhủ “Vậy cho nên nếu Nghi Tu nguyện ý đi cùng mẹ tới chọc cho ba ba vui vẻ, khẳng định ba ba sẽ tha thứ cho mẹ không giận mẹ nữa, con coi có phải hay không nè?”
Nghĩ nghĩ, mặt Nghi Tu mang vẻ tình nguyện đáp ứng nói “Vậy được rồi”
“Chụt!" "Nghi Tu nhà ta thật hiểu chuyện”
Thu phục được bảo bối, Triệu Linh Quân khẽ thở phào một hơi, ôm Nghi Tu xuống lầu ăn cơm, vừa ăn vừa chỉ cho con biết buổi tối khi thấy ba về thì nên nói những gì.
Cho nên chờ đến buổi tối, Tiêu Diệu mới vừa bước vào nhà, liền đã bị tiểu đạn pháo ôm lấy hai chân, đối mặt với khuôn mặt non nớt của con mình đang làm nũng xin lỗi chuyện hồi sáng, cùng thái độ chịu mềm xuống biết nhận sai của Triệu Linh Quân, Tiêu Diệu cũng không tiếp tục khó xử bọn họ nữa, chỉ nói một câu “Không có lần sau”
Hết thảy sự việc ở dưới lầu, Mạc Cảnh Tuyên đều xem ở trong mắt, nghe vào trong tai, nghe thấy được câu không có lần sau kia, Mạc Cảnh Tuyên đối với Tiêu Diệu có phần giận chó đánh mèo.
“Tuyên, làm sao vậy?” Sờ sờ bóng đen đang không ngừng vặn vẹo, Tiêu Ảnh hỏi.
Ổn định lại cảm xúc, Mạc Cảnh Tuyên cười nói “Không có việc gì, chỉ là có chút chán ghét ba của cậu mà thôi!”
Kéo lấy tay của Mạc Cảnh Tuyên đặt ở trên mặt mình, Tiêu Ảnh nói “Không cần thích chú ấy, cậu ghét thì tớ cũng ghét!”
“Ha ha ha, đồ ngốc này, đó là ba của cậu mà!”
“Có cậu là đủ rồi, tớ không cần ai khác nữa.”
Đem bé con ôm vào trong lòng ngực, Mạc Cảnh Tuyên thở dài nói “Bảo bảo a, mong cậu……” Không cần để ý tôi nhiều như vậy được không?
“Làm sao vậy?”
Lắc đầu “Không có việc gì, chỉ là hy vọng bảo bảo có thể có nhiều bạn bè hơn!” giờ phút này Mạc Cảnh Tuyên cảm thấy may mắn khi bản thân cậu chỉ là một cái bóng, cho nên có thể dùng hắc ám để che giấu lo lắng cùng bi thương đang lộ rõ ở trong mắt mình...!
Mẫn cảm nhận thấy được cảm xúc của Mạc Cảnh Tuyên hình như có điểm gì đó không đúng, Tiêu Ảnh vội đẩy Mạc Cảnh Tuyên ra, gắt gao nhìn chằm chằm cái bóng đen ngòm trước mắt, trầm giọng hỏi “Cậu phải rời khỏi tớ sao?!”
Cứng đờ một lát, Mạc Cảnh Tuyên lại đem bé con ôm vào trong lòng ngực, cười nói “Sao lại phải rời đi cơ chứ, tớ đáp ứng cậu, sẽ không rời đi!”
“Nếu không phải muốn rời khỏi, vì sao cậu vẫn luôn bảo tớ phải kết giao với nhiều người khác, cậu thật sự thực hy vọng bên người tớ có những người khác sao?”
“Cậu…… Quá cô đơn……”
Tiêu Ảnh lắc đầu phủ định nói “Tuyên, tớ có cậu, tớ cũng không cảm thấy cô đơn!”
Hôn vài cái lên mái tóc mềm mại của Tiêu Ảnh, Mạc Cảnh Tuyên nói “Tớ cũng vậy, nhưng tớ vẫn hy vọng cậu có thể đáp ứng tớ một điều, đó là không cần đem chính mình nhốt ở trong không gian nhỏ chỉ có hai chúng ta, hãy tập mở lòng ra, đi ra ngoài xem thử mọi thứ xung quanh được không? Đi xem thế giới bên ngoài, đi tiếp xúc với mọi thứ xung quanh, vô luận cậu làm gì tớ cũng sẽ ở bên cạnh cậu, cùng cậu trải qua những ngày tháng sinh hoạt này, trải qua thời thơ ấu mà cậu đáng có được như này...”
Tiêu Ảnh rụt người vào trong lòng ngực Mạc Cảnh Tuyên thật lâu thật lâu, cuối cùng cũng gật đầu nói “Tớ đáp ứng cậu, chúng ta sẽ cùng trải qua những việc mà cậu muốn cho tớ trải qua!”
Được đến đáp án khá vừa lòng, Mạc Cảnh Tuyên vui vẻ ôm Tiêu Ảnh nâng lên cao xoay vài vòng.
Hai người mới vừa thương lượng xong, bữa tối liền đã đến, Tiêu Diệu đã lên phòng kêu Tiêu Ảnh xuống ăn cơm, hắn đã an bài xong việc nhập học cho Tiêu Ảnh ở một ngôi trường danh giá tại đế đô, thứ hai tuần sau sẽ bắt đầu đi học.
Đáng lẽ tin tức này sẽ khiến Mạc Cảnh Tuyên cảm thấy cao hứng, nhưng khi thấy được thái độ của Triệu Linh Quân vào tối nay đã có biến hóa vi diệu, cảm xúc vui sướng ấy liền trong nháy mắt biến mất không còn thấy tăm hơi.
Nữ nhân vẫn không cười nói gì với Tiêu Ảnh, nhưng thấy được ánh mắt của ả khi nhìn Tiêu Ảnh đã từ không cảnh giác cùng ghen ghét biến thành khinh thường không để bụng, phảng phất như đối đãi với một bụi cỏ ven đường, không thèm để ý một chút nào, tựa hồ Tiêu Ảnh với nàng tới nói đã không còn chút lực uy hiếp nào nữa.
Mạc Cảnh Tuyên nghi hoặc, tạm thời thu liễm sao? Hay là nữ nhân này đã có tính toán khác?
Cậu còn nhớ rõ kiếp trước, thẳng đến khi cậu chạy ra khỏi Tiêu Trạch, Triệu Linh Quân cùng Tiêu Nghi Tu đều còn sinh hoạt ở Tiêu Trạch, Mạc Cảnh Tuyên từng trong lúc vô ý nghe được một đoạn đối thoại giữa hai người họ, Tiêu gia là do một tay Tiêu Ảnh tranh đoạt tới, nguyên bản quyền kế thừa Tiêu gia là thuộc về Tiêu Ảnh do chính Tiêu Diệu trước khi bị rối loạn tâm thần đã đưa ra quyết định này cũng đã ghi xong công văn, nhưng hình như nữ nhân này đã dùng thủ đoạn gì đó chứng minh bộ công văn ấy là được viết khi Tiêu Diệu đang trong trạng thái tinh thần không được ổn định, cho nên cuối cùng công văn ấy bị phán định không có hiệu lực và trở thành phế thải, mới có việc cạnh tranh quyền kế thừa giữa Tiêu Ảnh và Tiêu Nghi Tu, tuy rằng cuối cùng Tiêu Ảnh thắng, nhưng lấy việc nữ nhân kia vẫn luôn ở tại trong biệt thự của Tiêu gia tới xem, hình như ả có được điểm