Vương thẩm cúi đầu, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ còn hỗn loạn một tia giận dữ, nàng khẽ tận tình khuyên bảo “Phu nhân à, không thể chậm trễ việc này được, càng chậm trễ càng dễ ra chuyện xấu, thiếu gia đang ở trong quá trình bồi bổ lại thân thể, xương cốt hiện giờ cũng còn khá mềm dẻo, nếu hiện tại không kiên trì mát xa kéo duỗi thân thể cho thiếu gia, chờ đến khi xương cốt đều đã rắn chắc trở lại, chân của thiếu gia sợ là sẽ khó đi lại nhanh nhẹn như những người khác!”
hốc mắt của Vu Hồng đỏ bừng, đáy mắt chợt lóe qua tia sắc lạnh mau đến nỗi khó có thể bắt giữ, càng thêm dùng sức đè lại tay của thím Vương “Nhưng đứa nhỏ này đã đau thành như vậy, làm ta cảm thấy cực kỳ đau lòng a, thím cứ dừng lại để cho hắn nghỉ ngơi trong chốc lát đi!”
“Nhưng mà —” thím Vương khó xử.
“Thím Vương ơi……” Mạc Cảnh Tuyên nhìn nàng, vẻ mặt cầu xin.
Bất đắc dĩ lấy tay ra khỏi người Mạc Cảnh Tuyên, lo lắng nói “Thiếu gia à! ngày mai không thể tiếp tục như vậy được, có biết không? Không phải ngài thích nhất là hoa tường vi ở trong vườn nhà mình hay sao? Nếu ngài vẫn không thể đứng lên, không thể đi đường, thì sao có thể tự mình đi xem những bông hoa xinh đẹp đó được.” Vương thẩm chỉ có thể lấy ra thứ mà Mạc Cảnh Tuyên để ý nhất tới dụ hống cậu, tâm trí của đứa nhỏ này còn ở thời điểm ba tuổi, vẫn còn chưa phân rõ trắng đen, cũng không biết điều gì mới là tốt nhất cho bản thân mình, càng không rõ nếu ngày sau không thể đi đứng bình thường được, sẽ mang đến một loạt hậu quả nghiêm trọng tới cỡ nào, cậu chỉ biết theo bản năng lẩn tránh đi việc khiến mình cảm thấy đau đớn.
Trong mắt của Mạc Cảnh Tuyên lộ vẻ do dự cùng giãy giụa, đó chính là loài hoa mà cậu thích nhất, cậu không thể bỏ mặc bọn chúng được.
“Không có việc gì!” Vu Hồng cười sờ sờ đầu của Mạc Cảnh Tuyên, trấn an nói “Dì đã định chế xe lăn cho Tiểu Tuyên, vốn dĩ tính toán chờ sức khỏe của con tốt lên một chút rồi mới đẩy con đến vườn hoa dạo chơi, vừa lúc hôm nay, chờ tiểu Hằng trở về, dì cùng em trai của con sẽ cùng nhau tới đây đẩy Tiểu Tuyên đi xem hoa tường vi nhé!”
Mi mắt cong cong, Mạc Cảnh Tuyên thiên chân cười nói “Cảm ơn dì ạ! Dì thật tốt!” Giờ phút này trong mắt của thanh niên lộ ra vui mừng cùng cảm kích một cách thành tâm thành ý.
“Phu nhân, ngài không thể nuông chiều thiếu gia như vậy được!!” khẩu khí của thím Vương có chút vượt mức, tỏ rõ ý không tán đồng của chính mình.
Vu Hồng cười vỗ vỗ bả vai thím Vương, phảng phất như không thèm để ý chút nào đến việc nàng vượt mức, “Ta biết thím Vương đau lòng cho Tiểu Tuyên, ta cũng là như vậy, nhưng đứa nhỏ này mới tỉnh lại không được mấy ngày, thím cứ bắt hắn phải cắn răng đối mặt với cơn đau đớn như này, ta nhìn thôi cũng cảm thấy cực kỳ đau lòng, ta muốn cho đứa nhỏ này nghỉ ngơi một chút, đi ra ngoài hít thở không khí trong lành mà thôi!”
Vương thẩm cúi đầu không nói thêm gì nữa, nửa ngày sau mới đứng dậy hướng Vu Hồng cúi người, khẽ nói “Là do tôi sơ sót, vẫn chưa suy xét kỹ đến tâm lý của thiếu gia, đã giữa trưa, tôi xin phép ra ngoài chuẩn bị dược thiện cho thiếu gia!”
(Chú thích: Dược thiện là dạng thuốc Đông y dùng thực phẩm làm chủ thể, phối cùng những dược liệu có tác dụng khác nhau, thông qua chế biến cùng đun nấu làm thành món ăn bồi bổ thân thể.)
Vu Hồng gật đầu “Đi đi!”, nhìn theo thân ảnh của thím Vương, cho tới khi nàng đã ra khỏi phòng, mới xoay người lại nhìn về phía Mạc Cảnh Tuyên, đáy mắt tràn đầy vẻ khinh miệt của ả cũng đã biến mất không còn một mảnh.
“Mấy ngày nay Tiểu Tuyên phải dùng dược thiện, đến giờ đã quen chưa?” Vu Hồng quan tâm dò hỏi.
Le lưỡi, biểu tình của Mạc Cảnh Tuyên mang theo vẻ ghét bỏ “Món kia có mùi thảo dược, rất khó ăn!”
Cười sờ sờ đầu Mạc Cảnh Tuyên “Lúc khó ăn thì nên tưởng tưởng ra món ăn mà mình thích nhất, sau đó nhẫn nại nuốt xuống đi!”
“Muốn ăn sao……? Là món thịt xào!” trong đầu của Mạc Cảnh Tuyên liền hiện ra món này.
“Thịt xào sao? Không phải Tiểu Tuyên không thích ăn món cay sao?”
“Không biết nữa!” Mạc Cảnh Tuyên ngây thơ lắc lắc đầu “Chỉ là trong đầu đột nhiên toát ra tới món này...”
“Vậy sao? Xem ra Tiểu Tuyên của chúng ta sau khi ngủ dậy liền đã thay đổi khẩu vị luôn rồi!”
“Vâng ạ! Bởi vì con đã là người lớn!” trong giọng nói lộ rõ vẻ tự hào.
Editor: bé Tuyên đáng yêu xỉu...!Còn bà Vu Hồng thì...
Vu Hồng cười nói “Đúng vậy, Tiểu Tuyên nhà ta đã là người lớn, ngày mai dì bảo phòng bếp làm một phần thịt xào lặng lẽ đem lên đây, để lại cho Tiểu Tuyên ăn nhé!”
“Thật vậy chăng? Chỉ có dì là đối với con tốt nhất!” tiện đà mếu máo "Thím Vương không cho con ăn món khác, chỉ cho con ăn dược thiện thôi!”
Xoa bóp gương mặt của Mạc Cảnh Tuyên, Vu Hồng lộ vẻ sủng nịch nói “Vậy chờ lúc thím Vương đi mua đồ ăn, dì sẽ lặng lẽ đưa lên đây cho Tiểu Tuyên ăn, con không được nói cho thím Vương biết nhé!”
“Vâng ạ!” Mạc Cảnh Tuyên cười tủm tỉm “Con không nói cho thím Vương biết đâu!” Mà cậu không biết, sở dĩ thím Vương không cho cậu ăn món khác ngoài dược thiện là vì bác sĩ đã từng dặn dò qua, bởi vì nhiều năm nay cậu chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng tới duy trì, dạ dày của Mạc Cảnh Tuyên đã ở vào trạng thái dị thường yếu ớt, cho nên chỉ có thể dựa vào dược thiện để bồi bổ lại thân thể, kỵ ăn những món khác, để tránh mang đến gánh nặng cho dạ dày, càng kỵ những món sống, nguội, cay, độc.
Nếu ăn những món ấy thì mất đi hiệu quả của dược liệu là chuyện nhỏ, nó còn sẽ gây k1ch thích đến dạ dày, khiến dạ dày lưu lại di chứng đồng thời trì hoãn tốc độ khôi phục.
Người bệnh cần phải dùng dược thiện đủ mười ngày mới có thể bắt đầu ăn những loại trái cây rau dưa cùng những món ăn thanh đạm.
“Được rồi, Tiểu Tuyên nghỉ ngơi đi, dì xuống xem thử dược thiện đã làm xong chưa, buổi chiều chúng ta cùng nhau ra vườn ngắm hoa tường vi nhé!”
Mạc Cảnh Tuyên gật đầu ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trước buổi cơm chiều, thím Vương lại vội vàng chuẩn bị dược thiện cho Mạc Cảnh Tuyên, mà người luôn chọn trọ ở trường từ thứ hai đến thứ sáu như Mạc Hằng lại đặc biệt từ trường học trở về, cùng Vu Hồng đẩy Mạc Cảnh Tuyên ra vườn hoa tản bộ.
Sân vườn ngoài biệt thự được rào lên bởi nhiều mễ cao gỗ tre (*từ mễ ở đây là chỉ đơn vị đo chiều dài được tính theo đơn vị mét).
Hiện tại cũng đã khoảng 5 - 6 giờ chiều, trên những rào tre được trồng đầy những bụi hoa tường vi, từng đám bụi hoa đem cả căn biệt thự vây quanh lên, mùi hoa nhè nhẹ theo gió phiêu hướng tứ tán, sắc thái tươi đẹp này làm căn biệt thự càng thêm tràn ngập sức sống.
“hoa tường vi nở nhiều thật!” ngồi ở trên xe lăn, thân hình của thanh niên gầy yếu đến nỗi phảng phất chỉ cần một cơn gió tiến đến liền có thể cuốn bay cậu đi mất, vẻ hào hứng trước khi ra cửa đã hoàn toàn biến mất, nhìn mãn viện tường vi, trong mắt của cậu chỉ còn lại tràn đầy hoài niệm.
Nhẹ nhéo nhéo bả vai của Mạc Cảnh Tuyên, Mạc Hằng giải thích “Anh đã ngủ say nhiều năm như vậy, mẹ vẫn luôn dặn dò thợ trồng hoa phải luôn dụng tâm chăm sóc bọn chúng, chỉ để chờ ngày anh tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng này sẽ có thể vui vẻ hơn.”
“Cảm ơn!” Mạc Cảnh Tuyên cảm động nói, giờ khắc này ở trong lòng của một đứa trẻ còn chưa đủ thành thục như cậu, nữ nhân tên Vu Hồng cùng đứa