Hai ngày sau Tiêu Nghi Tu đã bị đưa ra nước ngoài.
Sáng hôm sau, Tiêu Ảnh cùng Mạc Cảnh Tuyên dẫn theo Tiêu Diệu cùng Tần quản gia tới bộ lạc nguyên thủy giải sầu.
Lại lần nữa bước vào bộ lạc nguyên thủy, rốt cuộc Mạc Cảnh Tuyên cũng đã có thể chính mắt chứng kiến độ nổi tiếng của nơi này, mà không phải dựa vào mấy tờ báo cáo do cấp dưới đưa lên nữa.
Vừa lòng xoa xoa cằm, túi tiền cũng đã dần tràn đầy, xem ra đã có thể xuống tay bắt đầu mua phòng ở được rồi, có bao nhiêu tiền liền mua bấy nhiêu, hiện nay có mấy căn đã sắp bị phá bỏ di dời, cậu phải xem từng gian từng gian một, dùng từng xấp từng xấp tiền đi mua mới được, cậu muốn đem toàn bộ thu hết vào trong tay mình.
“Nơi này xác thật không tồi!” Tiêu Diệu nhìn cảnh sắc trước mắt cảm thán: “Mỗi ngày đều phải đối mặt với đống xi măng sắt thép, thực sự đã chán đến chết rồi, có thể ở chỗ này thả lỏng một chút, xác thật vẫn có thể xem là một loại hưởng thụ, khó trách mấy lão gia hỏa kia lại đối nơi này khen không dứt miệng như vậy!”
Mạc Cảnh Tuyên cười tủm tỉm nói: “Nếu ba thích, ba có thể thường thường lại đây nghĩ dưỡng ạ!”
“Ở đây không cho phép thường trụ!” Ở phía sau bọn họ có một ông lão râu tóc bạc phơ đột nhiên chen vào nói: “Nhiều nhất cho phép ở đây một tuần mà thôi, hơn nữa giới hạn phải là khách quý mới được.
”
Bốn người quay đầu lại nhìn về nơi phát ra thanh âm.
Mạc Cảnh Tuyên cùng Tiêu Diệu không có phủ nhận lời mà lão nhân vừa nói, bọn họ không tính toán hiện tại liền công khai thân phận.
“Phong lão!” Tiêu Diệu kinh hỉ tiến lên nắm lấy tay lão nhân: “Đã lâu không gặp, ngài lại tràn đầy sức sống hơn không ít nhỉ!”
Người được xưng là Phong lão vui tươi hớn hở nói “Cháu cũng vậy không phải sao! Đây là con ruột cùng con nuôi của cháu phải không?” Tin tức trưởng tử Mạc gia đã nhập vào hộ tịch Tiêu gia, trong khoảng thời gian trước đã nháo đến ồn ào huyên náo, cho nên giờ phút này nhìn đến hai người trẻ tuổi khí độ bất phàm phía sau Tiêu Diệu, Phong lão nhịn không được hỏi thử.
“Đúng vậy!” Tiêu Diệu cười gật đầu.
“Phong lão!” Lúc này Mạc Cảnh Tuyên cùng Tiêu Ảnh mới tiến lên một bước chào hỏi, từng cái động tác giơ tay nhấc chân của cả hai người đều mang theo một cổ khí chất hồn nhiên thiên thành*.
* [浑然天成] hồn nhiên thiên thành nghĩa là trời sinh hoàn mỹ, khí chất tự nhiên như bầu trời.
Lão nhân liên tục gật gật đầu: “Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý nha!” Dứt lời quay đầu lại hướng nơi xa hô: “Viên tiểu tử, mau tới đây, để ông giới thiệu cho cháu vài người!”
Chú thích: "Hậu sinh khả úy" ý chỉ lớp trẻ có thể vượt xa cha ông của họ, đáng được tôn trọng, khen ngợi lớp trẻ thông minh, siêng năng, có tương lai sáng sủa.
Thanh niên đang đứng ở nơi xa câu cá, khi nghe ông gọi thì liếc mắt về phía này một cái, sau đó ném cần câu xuống chạy chậm tới: “Ông gọi cháu sao!”
“Tới tới tới!” Phong lão lôi kéo tay thanh niên: “Giới thiệu với các cháu, đây là tôn tử của ta tên Phong Viên, năm nay cũng 20, cũng ngang ngang tuổi các cháu đó!” Lại nhìn Tiêu Ảnh cùng Mạc Cảnh Tuyên nói: “Đây là hai đứa con trai của bác Tiêu Diệu!”
“Tiêu Ảnh, chào cậu!” Tiêu Ảnh duỗi tay.
Phong Viên tiến lên gắt gao nắm lấy tay hắn, ánh mắt hơi lóe "Chào anh, học trưởng!”
Tiêu Ảnh nhướng mày: “Lan đế?”
Phong Viên gật đầu: “Vâng, so học trưởng nhỏ hơn một tuổi! Khả năng học trưởng không nhớ rõ, kỳ thật chúng ta đã từng gặp qua, ở một lần hoạt động xã đoàn, em cùng học trưởng là một tổ!”
“Xin lỗi.
” Tiêu Ảnh xác thật không có chút ấn tượng nào cả.
“Không sao, không sao ạ, học trưởng ở trường học vẫn luôn rất bận, về phần tình cảm thì chuyện không nhớ rõ cũng có thể tha thứ!”
“Các cậu là muốn ném tớ sang một bên sao?” Mạc Cảnh Tuyên không dấu vết lại gần Tiêu Ảnh một bước, hướng Phong Viên duỗi tay nói: “Mạc Cảnh Tuyên!”
Phong Viên dừng một chút, hậu tri hậu giác buông tay Tiêu Ảnh ra, nhợt nhạt nắm lấy tay Mạc Cảnh Tuyên: “Ngượng ngùng, vì tớ thấy học trưởng cho nên có chút kích động! Thật cao hứng khi được nhận thức cậu!”
Bất động thanh sắc buông tay Phong Viên ra, Mạc Cảnh Tuyên cười nói “Tớ cũng vậy!”
“Ha ha ha! Người trẻ tuổi nên cùng người trẻ tuổi ngốc một khối đi!” Phong lão vỗ vỗ bả vai Tiêu Diệu: “Tôn tử của ta luôn thích đi theo bên người ta, cả ngày không phải chơi cờ chính là đánh Thái Cực, đuổi đều đuổi không đi, ta đều phải ghét bỏ bộ dạng như một lão nhân của hắn, thay hắn sốt ruột cả lên, hôm nay khá tốt, khó được đụng tới người hợp ý hắn, nhìn sự nhiệt tình của tiểu tử này là đủ hiểu rồi!”
Tiêu Diệu lặng lẽ bĩu môi, gặp quỷ hợp ý, hai cái tiểu tử thúi nhà mình khẳng định ước gì ngốc cùng một chỗ mới vừa lòng hả dạ.
Nghĩ thì nghĩ vậy, trên mặt Tiêu Ảnh lại lộ ra một nụ cười tươi rói, tỏ vẻ tán đồng nói: “Còn không phải sao, hai tiểu tử nhà cháu cũng vậy, ngày thường chỉ lo vội vội vàng vàng, cũng không có chút hoạt động như những người trẻ tuổi khác, hôm nay vừa lúc, để cho bọn nhỏ chơi chung với nhau đi!”
Phong lão tán đồng gật gật đầu: “Chúng ta tính toán ở đây một tuần, còn cháu thì sao?” Không đợi Tiêu Diệu trả lời, Phong lão liền đã tiếc nuối nói: “Kỳ thật ta cực kỳ muốn ở đây lâu hơn chút nữa, người già như ta đã là một thân bệnh tật, địa phương như này thực thích hợp cho ta an dưỡng lúc tuổi già.
” Cuối cùng lắc đầu thở dài nói: “Đáng tiếc cố tình nơi này có một quy định, chỉ cho phép trụ lại nhiều nhất là một tuần.
”
Tiêu Diệu nghi hoặc: “Quy củ đều là do người định, vì sao Phong lão không tự mình đi gặp lão bản của bọn họ? Hoặc là ra gấp đôi giá cả?”
Phong lão lắc đầu, “Khu khách quý này không ngừng có người cũng có ý nghĩ như vậy nhưng lão bản nhà người ta lại cực kỳ thần bí, chưa lần nào lộ quá mặt cả, thật sự không có biện pháp, có mấy người da mặt dày liền đi làm phiền đám công nhân ở đây, yêu cầu thương lượng ở lại đây nhiều hơn vài ngày, nhưng người ta lại chỉ nói một câu, ấn quy định làm việc, người cùng bọn họ nói muốn gặp lão bản của bọn họ đi, thì người ta cũng chỉ nói một câu duy nhất, lão bản không gặp bất luận người nào cả, hỏi lão bản là ai đi, người ta vẫn dùng một câu như cũ, chính bọn họ cũng chưa từng gặp mặt lão bản của mình.
”
“Vậy à?” Tiêu Diệu tới hứng thú: “Lão bản ở đây cũng thật có cá tính a!”
“Đúng vậy ~” Phong lão phụ họa.
“Lão gia, thiếu gia bọn họ đã đi xa!” Vẫn luôn đứng ở cạnh Tiêu Diệu, Tần Dũng đúng lúc nhắc nhở.
Nhìn bóng dáng ba người kia, Tiêu Diệu trừu trừu khóe miệng, bất đắc dĩ cùng Phong lão lảo đảo lắc lư đi theo sau.
Tâm tình của mấy người đều rất tốt, đều dành thời gian hưởng thụ kỳ nghỉ nhàn nhã khó được này.
Mà ở Triệu gia vào giờ phút này lại là hoàn toàn bất đồng ——————
“Rầm ——” lại thêm một đồ vật trang trí bị ném vỡ.
“Linh Quân à!! Mau dừng tay lại đi! Con bình tĩnh lại một chút đi!!” Triệu Thanh Vân ở một bên không ngừng khuyên giải.
Triệu Linh Quân thét chói tai: “Còn bình tĩnh cái gì nữa!! Con của con đều đã bị tiễn đi, lần này Tiêu Diệu là quyết tâm, con cái gì đều không có, cái gì đều không có a!!” Nói xong lại túm