“Cô giáo tới rồi! Cô giáo tới rồi!” Có đồng học đứng ở cửa kêu to lên.
Nghe tiếng giày cao gót "lạch cạch" vang lên bên ngoài hành lang, cảm thụ được thân thể có thể tự do hoạt động cũng thực thể hóa ra được một đôi tay trong suốt, Mạc Cảnh Tuyên không tiếp tục do dự nữa, nhanh chóng thử cùng Tiêu Ảnh câu thông, nếu thân thể còn có biến hóa, vậy thì……
Thân thể trong suốt của Mạc Cảnh Tuyên bám lên thân thể của Tiêu Ảnh, khẽ nói: “Tiêu, nằm xuống”
Trên người thình lình xuất hiện xúc cảm xa lạ cùng với thanh âm ôn nhu đem Tiêu Ảnh còn đang ở phát ngốc bừng tỉnh trở lại, quay đầu nhìn về phía sau lưng, lại không phát hiện được cái gì, nhưng Tiêu Ảnh cũng không có cảm thấy sợ hãi, bởi vì thanh âm kia làm hắn mạc danh cảm thấy an tâm cùng quyến luyến.
Thấy tiểu hài tử có phản ứng, Mạc Cảnh Tuyên gợi lên khóe miệng, không ngừng cố gắng khuyên nhủ: “Tiêu, đừng sợ, nằm xuống, nằm xuống sau đó nhắm mắt lại nào”
Lại lần nữa nghe thấy thanh âm ôn nhu bảo hắn nằm xuống, Tiêu Ảnh khẽ gật đầu, sau đó không chút do dự nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo, nhắm mắt lại.
“A! Tiêu Ảnh cũng ngất xỉu rồi!” mấy đứa nhỏ trong lớp học chú ý tới Tiêu Ảnh ngã xuống đất, hoảng sợ hét lên.
Mạc Cảnh Tuyên vội trấn an Tiêu Ảnh “Bé ngoan!”.
Tiện đà cúi người cẩn thận xem xét miệng vết thương cho Tiêu Ảnh, phát hiện vết xước khá sâu nhưng lại không lộ xương, khi đó mới khẽ thở phào một hơi, đau lòng nhẹ vỗ về đầu tóc mềm mại của Tiêu Ảnh “Bé ngoan, coi như làm một giấc ngủ, một hồi ta bảo Tiêu trợn mắt thì Tiêu mới được trợn mắt nghe rõ chưa?”
Tiêu Ảnh có chút ngây thơ khẽ gật gật đầu, cảm thụ được trọng lượng ở trên đỉnh đầu đang mềm nhẹ vuốt v e tóc hắn, hắn thả lỏng lại thân thể cũng dần dần có chút vô lực, tầm mắt trở nên mơ hồ lên, thật an tâm, thật ấm áp, mình lại có chút buồn ngủ…… Để mặc chính mình sa vào loại cảm giác ấm áp này, ngay sau đó Tiêu Ảnh liền mất đi ý thức.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Mạc Cảnh Tuyên cúi đầu hôn nhẹ lên trán bé con, hiện tại hai đứa nhỏ đều ngã xuống đất, một đứa bề ngoài nhìn như hoàn hảo không tổn hao gì, một đứa thì mặt đầy máu, liếc mắt một cái liền sẽ cho rằng Tiêu Ảnh bị thương nặng hơn, lúc này đây, cậu nhất định phải để những đứa bé vô tri kia chịu chút hình phạt nhằm giáo dục lại đạo đức cho bọn chúng, càng là để cho đám giáo viên không phụ trách nhiệm không để ý tới thế sự kia được đến trừng phạt.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp này là một cô gái còn khá trẻ, khi nghe thấy tiếng khóc la của bọn trẻ liền đã vội chạy nhanh vào phòng học, vừa tới trước cửa phòng còn chưa kịp ổn định lại nhịp thở liền thấy hai đứa nhỏ ngã trên mặt đất, trong nháy mắt chân liền có chút bủn rủn vô lực, thân thể lảo đảo mém chút nữa té ngã xuống đất, cô cũng chưa vội gọi xe cứu thương đến đem hai đứa nhỏ đến bệnh viện, mà là hoảng loạn xoay người chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền thấy hiệu trưởng chạy vội tới.
“Chuyện này là như thế nào, cô còn đứng ngây ra đó làm gì! Còn không mau đi gọi xe tới đây, nếu để mấy đứa nhỏ xảy ra chuyện gì ở trong trường học, thì cô tự tìm cách giải quyết đi, tôi cũng mặc kệ, đừng làm liên lụy đến trường học!” hiệu trưởng đỉnh bụng phệ đứng ở cửa nhíu nhíu mày, quát to với chủ nhiệm họ Vương còn đang hoảng loạn đứng đờ người ra ở trước cửa phòng học.
“Đưa -- đưa đi bệnh viện, dạ -- dạ, tôi liền đi gọi điện thoại kêu xe cấp cứu lại đây ngay!”
“Gọi xe cấp cứu làm gì, sợ người khác không biết trường của chúng ta đã xảy ra chuyện sao, gọi taxi đem hai đứa nhỏ này đưa đến bệnh viện đi, trước tiên để bác sĩ nhìn xem thương thế, lại xem tình huống như thế nào rồi hẵng báo cho phụ huynh” dừng một chút lại nói tiếp “Còn có, đừng để mấy đứa nhỏ ở đây loạn truyền chuyện này ra bên ngoài, nghe rõ chưa?”
Chủ nhiệm lớp họ Vương gật gật đầu “Tôi đã biết”, liền nhanh chóng quay đầu nói với đồng nghiệp vài câu: “Tiểu Lưu, tới phụ tôi một tay, một mình tôi ôm không nổi hai đứa nhỏ”
Cô Lưu đang đứng hóng ở ngoài cửa, nghe cô nói xong liền có chút do dự nói: “Tôi nói trước, tôi chỉ tới hỗ trợ, xảy ra chuyện gì cũng đừng đổ lỗi cho tôi!”
Cô ngẩn người, bế lên Vương Bân, ảm đạm gật gật đầu, liền xoay người đi ra ngoài.
Cô Lưu nhíu nhíu mày, nhanh chóng bế lên Tiêu Ảnh còn đang chảy máu đầy mặt, vội chạy theo sau.
Ngồi trên xe taxi --
Cô Lưu cẩn thận xem xét đứa nhỏ đang nằm trong lòng ngực của chính mình, lại tiếp tục nhíu mày “Đứa nhỏ này bị thương không nhẹ, cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh lại, không phải là bị chấn thương sọ não rồi đó chứ? Nếu có bất trắc gì thì cô cũng mệt rồi a, mất công tác là chuyện nhỏ, bị cha mẹ của đứa nhỏ này ăn vạ……”
Cô giáo họ Vương đã là tâm phiền ý loạn, nghe xong cô Lưu nói liền bất giác đưa tay ra đưa lên mũi hai đứa nhỏ, cảm nhận được dòng khí truyền ra, mày mới giãn ra được một chút, mệt mỏi nói: “Nhóc ấy không có cha mẹ cũng không còn người thân nào khác cả”
“Sao cơ?” cô Lưu vội cúi đầu nhìn kỹ lại mặt Tiêu Ảnh, nói: “Nguyên lai là đứa nhỏ này a, không có cha mẹ sao……” Câu nói kế tiếp cô cũng không có nói ra, chỉ là trộm nhìn về phía cô giáo họ Vương kia.
Cô cũng vô tâm tư nói thêm gì nữa, chỉ là gật gật đầu biểu thị mình đã hiểu.
Vẫn luôn nghe cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, giờ phút này Mạc Cảnh Tuyên lại hận không thể dùng chân đá hai nữ nhân này xuống xe ngay lập tức, cậu cũng minh bạch ý tứ trong câu chưa nói hết kia của hai người sẽ đại biểu cho điều gì, không cha không mẹ liền sẽ dễ xử lí dễ ứng phó hơn phải không! Thật tàn nhẫn a, nào có chút bộ dáng của bậc giáo viên nên có cơ chứ, từ đầu tới cuối chỉ có nghĩ đến việc phải làm như thế nào để bảo toàn cho chính mình...!
Lạnh lùng liếc mắt về phía hai người một cái, liền không để ý đến các nàng nữa, cậu sợ cậu sẽ nhịn không được mà thực hóa ra đôi chân đem bọn họ đá xuống xe, nếu vì vậy mà biến chuyện này thành chuyện thần quái…… Đó cũng không phải là kết quả mà Mạc Cảnh Tuyên muốn.
Cúi đầu nhìn Tiêu Ảnh đang lâm vào giấc ngủ sâu, nhưng vẫn luôn nhíu mày như có chút bất an, Mạc Cảnh Tuyên vội nâng lên bàn tay trong suốt của chính mình, trấn an Tiêu Ảnh bởi vì thanh âm ồn ào của hai nữ nhân kia mà thiếu chút nữa bị đánh thức.
Mạc Cảnh Tuyên vĩnh viễn cũng sẽ không biết, bộ dạng của cậu vào giờ phút này có bao nhiêu ôn nhu, kiếp trước cậu cũng chưa từng lộ ra ôn nhu đến như này.
Trong khi Mạc Cảnh Tuyên vẫn còn đang suy tư phải làm cách nào để nữ nhân họ Vương này vĩnh viễn mất đi tư cách làm giáo viên, thì xe đã ngừng lại ở trước cổng bệnh viện, thấy đã tới bệnh viện, trong lòng đột nhiên sinh ra một kế.
Thời gian kế tiếp, Mạc Cảnh Tuyên luôn đi theo phía sau lưng vị hộ sĩ đang ôm bé con đi kiểm tra từ phòng này sang tới phòng khác rồi lại đi tiếp thêm vài phòng khác nữa, ở thời điểm đang chụp CT kiểm tra não bộ, Tiêu Ảnh bỗng dưng tỉnh lại, chỉ là sau khi được Mạc Cảnh Tuyên dụ hống liền đã nhắm mắt lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Kiểm tra kết thúc, đang lúc chờ đợi kết quả kiểm tra ra tới, Vương Bân liền đã tỉnh lại, người còn có chút mơ hồ, cô Vương cùng cô Lưu liền gấp gáp dò hỏi xem bé có chỗ nào không thoải mái hay không, mà Tiêu Ảnh còn đang trong “Hôn mê” lại bị bỏ lại một mình trên giường bệnh nhỏ.
Xác nhận Vương Bân đã thanh tỉnh, Mạc Cảnh Tuyên mới ở bên tai Tiêu Ảnh nhỏ giọng nói: “Bảo bảo ngoan! Mở mắt ra nào, tỉnh lại cũng đừng có ra tiếng, cứ theo lời ta nói mà làm là được.”
Nhìn về phía ngoài cửa, Mạc Cảnh Tuyên nói tiếp: “Một hồi sẽ có cô bác sĩ tới lấy kết quả, lúc đó bảo bảo liền kêu cô ấy là mẹ, nói với cô ấy rằng bảo bảo rất đau biết không?”
Đã mở mắt ra, Tiêu Ảnh ngẩn người, ngay sau đó khẽ lắc đầu, nỉ non nói “Không phải mẹ”
Nghe thấy động tĩnh, cô Lưu vội bước nhanh đến mép giường, thở phào nói: “Rốt cuộc đã tỉnh, mau nói cho