“Thịch thịch thịch, Tâm Nhuỵ mở cửa, là tớ, Trương Nhuế nè!”
Cong cong khóe miệng, bác sĩ Bạch đứng dậy mở cửa, cũng quay đầu lại nói với ba của Vương Bân “Xin lỗi là không có khả năng, tôi tin tưởng trên đời này đều có công đạo, nếu Vương tiên sinh một hai phải vặn vẹo sự thật, cầm quyền lực ức hiếp bác sĩ như tôi đây, tôi cũng chỉ có thể mời người khác tới vì tôi cùng bé Tiêu Ảnh lấy lại công đạo.”
Ngoài cửa, Trương Nhuế giả dạng thành một cậu con trai đang đứng ở trước cửa thở hổn hển, nàng đứt quãng nói: “Hô ~ Tớ mệt muốn chết rồi!” Hướng vào trong cánh cửa nhìn nhìn, sau đó nói tiếp: “Tâm Nhuỵ, tớ vẫn chưa tới quá trễ phải không?”
Bác sĩ Bạch cười cười nói “Yên tâm, không có tới trễ, tới đúng lúc là đằng khác, vừa lúc ở đây đều đã có mặt đầy đủ!” dứt lời, chú ý tới sau lưng Trương Nhuế có hai người đàn ông cường tráng, cho nên tò mò hỏi “Hai vị này là?”
Trương Nhuế hướng Bạch Tâm Nhụy chớp chớp mắt “Hai người bọn họ hả, là đồng sự của tớ, cùng lại đây tìm việc vui đó mà, đi đi đi, đi vào nói, để tớ xem xem là ai lớn mật đến như vậy, dám khi dễ Tâm Nhuỵ nhà ta!”
Sự tình kế tiếp bởi vì Trương Nhuế cùng đồng sự của nàng đã đến, cho nên tình thế xoay ngược lại 180°……
Đối mặt với phóng viên đang cầm thiết bị ghi âm cùng với cameras, ông Vương cứ theo lẽ thường bình tĩnh, tuy không dám tiếp tục lật ngược phải trái, nhưng vẫn cố lấy chức vị ra áp người như cũ.
Trương Nhuế hoàn toàn không sợ quyền uy của ông, cũng không để ý chút nào tới những lời đe doạ đó, nói động thủ đi, đối phương cũng mang đến hai người, nếu có xảy ra ẩu đả cũng chưa chắc là ai hơn ai, nhưng nếu bị chụp ảnh lại cho ra ánh sáng thì ông Vương sẽ mất nhiều hơn được, vì thế hai bên cứ giằng co như vậy đến khi trời tối, cuối cùng vì phòng sự tình sẽ bị nháo lớn dẫn đến hậu quả càng tệ hại hơn, Vương phó huyện trưởng đành phải vội vàng từ trong ví móc ra một xấp nhỏ tờ một trăm nhân dân tệ đưa cho bác sĩ để cô bồi vào tiền thuốc men cho hai đứa nhỏ, sau đó mới bất đắc dĩ lôi kéo vợ cùng con mình xám xịt rời đi.
Bác sĩ Bạch cũng không làm Trương Nhuế thất vọng, lấy ra điện thoại di động đem đoạn ghi âm về cuộc đối thoại giữa cô cùng phó huyện trưởng lúc nãy giao cho Trương Nhuế, cũng cùng nàng giảng thuật lại tình cảnh của Tiêu Ảnh cùng hành vi vô lương tâm của hai vị giáo viên kia, cũng kiên trì làm nàng cùng Tiêu Ảnh trò chuyện về những gì mà Tiêu Ảnh đã trải qua rồi tiến hành ghi âm lại, đương nhiên, vì bảo hộ sự riêng tư của Tiêu Ảnh, hai người đều lựa chọn làm mờ mặt Tiêu Ảnh trước khi đăng lên.
Hết thảy tiến hành thật thuận lợi, ở dưới sự yêu cầu của Tiêu Ảnh, bác sĩ chấp nhận đưa Tiêu Ảnh về nhà, hiện giờ chỉ cần ngồi chờ kết quả sau khi bài báo ấy được đăng lên là được.
...!
Ở trong nhà --
Nằm trên chiếc giường gỗ cũ xưa, Tiêu Ảnh hỏi cái bóng thần bí vẫn luôn theo sau mình như hình với bóng kia: “Ngươi là người sao?”.
Trong phòng vẫn im ắng, không có người trả lời Tiêu Ảnh, phảng phất hết thảy chuyện trải qua lúc nãy đều chỉ là ảo giác.
Thật lâu sau --
Mạc Cảnh Tuyên tràn đầy nhu hòa nhìn Tiêu Ảnh nói “Đã từng là...”
“Kia hiện tại ngươi là cái gì? Quỷ sao?” Tiêu Ảnh vẫn thực bình tĩnh tiếp tục hỏi.
“Không, hiện tại ta là cái bóng của ngươi, ngươi…… Không sợ ta sao?”
Tiêu Ảnh lắc đầu trả lời “Không”
“Vậy hãy cúi đầu nhìn xem cái bóng trên mặt đất đi!” dưới ánh đèn vàng mông lung, Mạc Cảnh Tuyên đong đưa hai tay làm đủ các loại tư thế.
Nhìn chằm chằm vào hình bóng đang đong đưa trên mặt đất, bé con nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu nói “Vì sao ban ngày lại không nhìn thấy được?”
“ À...!Kỳ thật ban ngày cũng có thể nhìn thấy được, chỉ là bởi vì ở trong nhà, ánh sáng bên ngoài chiếu vào đã đủ sáng, cho nên không cần bật đèn, dẫn tới cái bóng chỉ hiện lên mờ mờ, mờ đến mắt thường cũng khó có thể nhìn thấy rõ, hơn nữa lúc trở về nhà ta cũng có thử qua, tựa hồ ta có thể khống chế độ trong suốt của chính mình, chỉ cần trong tiềm thức không muốn bị người khác nhìn thấy, cái bóng liền sẽ trở nên mờ đi gần như trong suốt” thở dài, Mạc Cảnh Tuyên nói tiếp “Đáng tiếc chính là mỗi khi ta nói chuyện trừ bỏ ngươi có thể nghe thấy ra, những người khác đều không thể nghe được, điểm này có chút bất tiện a!”
Gật gật đầu, Tiêu Ảnh tiếp tục hỏi cậu về mười vạn câu hỏi "vì cái gì": “Bóng của ta vẫn luôn đi theo ta, Vậy…… Ngươi cũng sẽ luôn đi theo ta sao? Vì cái gì trước kia chưa bao giờ cùng ta nói chuyện vậy?”
“Không, ta cũng vừa mới đến bên cạnh ngươi cách đây không lâu, bất giác nhập vào trong bóng hình của ngươi, hơn nữa…… mấy ngày trước, ta không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dựa theo động tác của ngươi mà động, trừ bỏ có tư tưởng của chính mình, thì mặt khác đều không khác gì một cái bóng chân chính”
khóe miệng Tiêu Ảnh cong lên, khẽ cười nói: “Nếu ngươi là cái bóng, có phải đại biểu ngươi sẽ vẫn luôn ngốc tại bên người ta hay không? Vẫn luôn bồi ta sao?”
Trầm mặc một lát, nhìn gương mặt non nớt của bé con, trong đầu xoay quanh về bộ dáng khi Tiêu Ảnh lớn lên, Mạc Cảnh Tuyên nói “Vô luận là cái bóng hay không, ta đều vẫn luôn bồi ngươi, thẳng đến khi ngươi không cần ta nữa.”
“Có thể đem tay ngươi duỗi ra cho ta mượn một chút được không?”
Mạc Cảnh Tuyên nghi hoặc duỗi tay ra hỏi: “Để làm gì?”
“Ngoéo tay” Tiêu Ảnh dùng ngón út nho nhỏ của mình câu lấy tay của cái bóng, sau đó cười nói “hứa rồi nhé! Vẫn luôn ở cùng nhau, vẫn luôn bồi ta nhé”
Mạc Cảnh Tuyên cười “tất nhiên rồi, sẽ luôn bồi ngươi” tôi sẽ dùng sinh mệnh sau khi trọng sinh lại một đời này, để đền bù cho những tổn thương của cậu ở đời trước.
“Được!”
“Đúng rồi, bảo bảo, có một chuyện ta phải nhắc nhở ngươi, bác sĩ Bạch người mà đã giúp chúng ta vào sáng hôm nay, có khả năng sẽ quay lại hỏi xem ngươi có muốn sống chung với cô ấy hay không, vô luận như thế nào ta cũng hy vọng ngươi không cần đáp ứng cô ấy”
“Vì cái gì không thể đáp ứng? Cô ấy không tốt sao?”
Tổ chức lại ngôn ngữ, Mạc Cảnh Tuyên nói “Tương lai của ngươi không phải ở nơi này…… Tin tưởng ta lần này được không?”, tương lai của Tiêu Ảnh nên ở chốn phồn hoa náo nhiệt như đế đô chứ không phải ở nơi hẻo lánh như cái huyện nhỏ này, ngày sau cậu sẽ có khởi điểm càng cao hơn, đời này tôi sẽ không nhiễu loạn sinh hoạt của cậu nữa, sẽ không làm liên lụy bước tiến của cậu nữa, sẽ không quấy rầy sự nghiệp cùng quy hoạch nhân sinh của cậu…… Tương lai cậu sẽ ở nơi đó, trở thành thương nghiệp khổng lồ có thể một tay che trời, cậu sẽ có vinh hoa phú quý, cậu sẽ có sinh hoạt mỹ mãn, ngươi sẽ có…… có kiều thê làm bạn, con cháu đầy đàn……
“Ta tin ngươi” tuy rằng mới quen biết không lâu, không biết vì sao nhưng chính là mạc danh tín nhiệm, mạc danh quyến luyến “Tên của ngươi là gì?”
“Mạc Cảnh Tuyên, ngươi có thể kêu ta là Cảnh Tuyên” đời này tôi chỉ là cái bóng, sẽ không thể làm cậu si cuồng như kiếp trước, cứ như vậy đi..., cuộc đời này chỉ ở đây để bồi cậu, nhìn cậu, tôi liền đã đủ