(Từ chap này sẽ gọi tên nữ chính là Hứa Khuynh Thành luôn nhen)
***
Hứa Khuynh Thành thật sự rơi vào bế tắc rồi! Chính bản thân cũng không biết nên làm thế nào.
Còn người phụ nữ đang khóc lóc lo lắng kia là dì bên ngoại của cô, Hạ Cẩm Ngọc.
Theo như nguyên tác thì đây là người dì luôn yêu thương, chăm sóc Hứa Khuynh Thành nhưng lại phải nhận lấy sự ghét bỏ từ cô.
Ở kiếp tước, Tiêu Tịnh Nhu cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi được một gia đình khá giả nhận nuôi về.
Ban đầu, cô coi đây là một điều may mắn trong cuộc sống nhưng sự thật thì...!không phải vậy ha.
Kể từ khi em trai cô ra đời, bố mẹ nuôi bắt đầu cảm thấy chán ghét cô đến mức họ còn luôn chửi mắng cô dù cô chẳng làm sai điều gì.
Khi lớn hơn được một chút thì bố mẹ nuôi đều có tình nhân ở bên ngoài, khiến cho gia đình tan nát.
Vì thương hại nên bố mẹ đã không gửi cô đến trại trẻ mồ côi mà chu cấp cho cô tiền sinh hoạt mỗi tháng.
Vì họ sợ người ngoài sẽ đồn ầm lên rằng đại tiểu thư cảu tiêu gia là một đứa con hoang.
Lúc ấy, thanh danh của họ cũng sẽ tiêu tan.
Bây giờ cô là Hứa Khuynh Thành, cô đã có người luôn yêu thương cô.
Vậy nên, cô sẽ thay Hứa Khuynh Thành yêu thương tất cả bọn họ.
Nghĩ rồi cô nắm lấy tay của người dì.
Bàn tay đã nhăn nheo nhưng lại vô cùng ấm áp.
Hứa Khuynh Thành chỉ nhẹ ngàng giải thích.
- Thực xin lỗi nhưng con không nhớ gì cả? Dì là...!dì của con sao?
- Đúng đúng, dì là dì của con đây! Tất cả đều tại con nhỏ họ Chu đó.
Nó dám hại cháu gì trở thành như vậy?
- Không sao đâu dì à.
Với lại con có chút đói bụng rồi, dì chi con một chút đồ ăn nhé.
- Được được, để dì bảo đầu bếp chuẩn bị.
Nói rồi người phụ nữ với vẻ mặt vui mừng chạy nhanh xuống bếp để chuẩn bị đồ ăn cho đứa cháu gái yêu quý.
Hứa Khuynh Thành cũng vao phòng tắm, vệ sinh cá nhân rồi thay một bộ đồ mới.
Xong xuôi tất cả mọi việc, cô ra khỏi phòng và đi xuống nhà.
Vừa mới đặt chân tới phòng khách mà cô đã ngửi thấy mùi tiền đang phảng phất