Do không muốn để dì của mình phải lo lắng nên Hứa Khuynh Thành muốn em trai hãy giữ bí mật giúp mình về chuyện này.
Cứ tưởng kế hoạch sẽ thành công mĩ mãn nhưng quả nhiên người tính không bằng trời tính.
Khi hai chị em cô chưa đặt chân về đến nhà thì vị phụ huynh nào đó đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi.
Hạ Cẩm Ngọc khi vừa hay tin cháu gái mình bị ốm thì lập tức bỉ công việc mà chạy vội tới trường học.
Khi nhìn thấy dì mình thì Hứa Khuynh Thành ngạc nhiên vô cùng.
Hàng loạt các câu hỏi lần lượt hiện lên trong đầu cô đại loại như.
" Sao dì lại ở đây? Không lẽ dù biết rằng mình bị ốm rồi sao? Ai đã báo với dì chứ? Chẳng lẽ có người theo dõi mình?..."
Nán lại sự khó hiểu và lo âu, Hứa Khuynh Thành cố gắng rặn ra nụ cười nói.
- Ủa dì, sao dù lạid đến đây vậy ạ? Không phải dì đang trong giờ làm việc sao ạ?
Hạ Cẩm Ngọc vội chạy đến bên giường.
Bà nắm lấy tay cô mà nói.
- Tại sao con bị bệnh rồi mà không nói với dì?
Hứa Khuynh Thành cười nhạt trả lời.
- Con không sao mà! Con có thể chịu được cà hơn nữa dì còn có nhiều việc cần giải quyết mà
- Đứa trẻ ngốc! Có nhiều công việc cách mấy cũng không thể nào quan trọng bằng con được.
Bây giờ sức khoẻ của con mới là quan trọng nhất.
Giờ về nhà thôi! Tối nay dì sẽ nấu cho con món súp thịt bò mà con thích.
- Vâng ạ.
Hứa Khuynh Thành vui vẻ đáp.
Súp thịt bì sao? A\~ Lâu lắm rồi cô không ăn món này.
Giờ thì cảm thấy thật nhớ hương vị của nó quá đi! Được rồi, hôm nay được dịp như vậy thì Hứa Khuynh Thành cô phải ăn cho thật no nên, thoả thích mới được.
***
Sau bữa tối với món súp thơm ngon thì Hứa Khuynh Thành nằm trên giường lướt web.
Chọt cô lại nhớ về sự việc của buổi chiều nay.
Tại sao dì Cảm Ngọc của cô lại có thể biết được rằng cô bị ốm? Có lẽ khả năng dì cho người theo dõi để bảo vệ cô là rất cao nhưng....!Vậychangwr lẽ nào là....!Không không lý nào được đâu? Tên nam chính đó và dì cô đâu có thân thiết cái gì đâu mà hắn phải nói với Hạ Cẩm Ngọc rằng Hứa Khuynh Thành đang bị ôm chứ? Nhưng mà...!cũng khoing thể loại trừ khả năng này được.
Thôi vậy, sáng mai khi đến trường