Ngày kế tiếp, sáng sớm thức dậy Tiêu Chiến đến Tô gia lấy cầu dịch, sau đó tiếp tục đi đưa hoa cho Vương Nhất Bác.
Nhìn thấy sắc mặt của đối phương, cậu nhíu nhíu mày: "Thân thể không thoải mái sao?"
Vương Nhất Bác lắc đầu, thanh âm do không ngủ ngon mà hơi khàn: "Không có việc gì.
"
Không có việc gì?
"Anh tự nghe âm thanh của anh lúc nói chuyện đi này giống như bộ dáng không có việc gì sao? Anh muốn ra ngoài hở?"
Vương Nhất Bác một thân tây trang, không giống sẽ ở nhà.
Vương Nhất Bác ho nhẹ một tiếng, nhưng mà như vậy cũng không có làm thanh âm của hắn trở nên tự nhiên được: "Ừm, lát nữa sẽ đi ra ngoài, vào trong nghỉ ngơi một chút đi.
"
Như thường lệ, Tiêu Chiến đi vào phòng khách, tầm mắt đảo qua, hoa hồng ngày hôm qua cậu mang tới như cũ không có tung tích, nhưng cậu cũng không hỏi, đem hoa hồng hôm nay mang đến cắm vào lọ.
Tiêu Chiến đánh giá sắc mặt Vương Nhất Bác: "Tôi cho rằng anh cần ngủ thêm, đi ra ngoài với tình trạng này không phải lựa chọn tốt.
"
Vương Nhất Bác nhìn cậu, môi mỏng hơi nhấp, thanh âm trầm thấp: "Không sao.
"
Tiêu Chiến nhẹ giọng hỏi: " Có việc gì sao?"
Giống như cả đêm không ngủ, nếu không phải do thân thể thì chính là tâm lý.
Vậy mà còn một hai muốn ra ngoài.
"Không có.
"
Tiêu Chiến cảm thấy thực bất đắc dĩ, nếu đối phương đã là người yêu của cậu thì cậu còn có thể duỗi tay ôm một cái, hiện tại đối phương rõ ràng không muốn nhiều lời, hơn nữa còn có việc giấu giếm, cậu cũng không có cách nào
Vương Nhất Bác nhìn biểu tình của Tiêu Chiến, ý thức được hắn nói quá đơn điệu, hơn nữa có vẻ thực lạnh nhạt, chủ động dò hỏi: "Ngày hôm qua cùng công ty thiết kế làm việc thế nào rồi?"
"Còn chưa xong, đợi chút tôi trở về nhìn xem bản thảo trang hoàng rồi mới xác định lại một số chi tiết.
"
"Vương thị cũng có một mảng về nguyên vật liệu xây dựng và nội thất, cậu có thể xem thử.
"
"Được nha, vậy tôi đi trước, anh đừng tiễn, có rảnh nghỉ ngơi một chút đi.
"
Mặc dù Tiêu Chiến đã nói không cần tiễn nhưng Vương Nhất Bác vẫn đứng lên.
Tiêu Chiến nhìn hắn, tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách của hai người: "Anh như vậy tôi rất không yên tâm, nhưng lại không có lập trường gì để nói.
"
"Tôi thật sự rất thích rất thích anh, chúng ta kết hôn đi?"
Kết hôn cũng nói vài lần rồi, sẽ không hoài nghi tình cảm của cậu nữa đâu nhỉ?
Cậu có thể cảm giác được đối phương cũng thích mình, trừ bỏ hoài nghi tình cảm của cậu, thì thật sự nghĩ không ra vì cái gì hắn vẫn luôn cự tuyệt.
Vương Nhất Bác chuyên chú mà nhìn Tiêu Chiến, hầu kết lăn lộn, nửa ngày mới gian nan mở miệng: "Không được.
"
Tiêu Chiến khó hiểu mà nhìn hắn, đột nhiên sắc mặt khẽ biến.
Chẳng lẽ Naru thúc nói qua đồn đãi là thật sự?
Vương Nhất Bác thật sự có chướng ngại về tính dục sao?
Cho nên dù cho thích cậu, cũng vẫn luôn cự tuyệt?
Hơn nữa nhẫn nại năng lực kinh người!
Sắc mặt Tiêu Chiến phức tạp, tổng cảm thấy chính mình hiểu được chân tướng.
Nếu nói thẳng cậu không ngại thì có vẻ giống như nói cho có lệ, hơn nữa vạch trần chỗ đau của đối phương như vậy sẽ làm cho đối phương cảm thấy rất khó xử đi?
Vẫn là đến cẩn thận ngẫm lại biện pháp xử lý, vấn đề liên quan đến sinh hoạt tình dục cậu thật sự cũng không quá để ý, hiện đại công cụ phụ trợ cũng rất nhiều, ở thế giới này thì càng toàn diện hơn nữa.
Thứ cậu cần chính một mối quan hệ ổn định dài lâu.
Nghĩ đến đây, gương mặt cậu giống như nhẹ nhàng cười cười, nhưng ngữ khí so với ngày thường còn muốn nghiêm túc hơn: "Anh đừng có áp lực, tôi đã nói rồi, tính kiên nhẫn của tôi rất cao.
Vừa rồi nói như vậy, chỉ là có chút lo lắng cho anh thôi.
"
Vương Nhất Bác chưa từng nghĩ tới tâm hắn có thể mềm mại giống như giờ phút này, lại pha một chút chua xót.
"Tôi sẽ chú ý nghỉ ngơi.
"
"Vậy là tốt rồi, tôi đi trước, ngày mai gặp.
"
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đi ra cổng, chờ xe biến mất ở tầm nhìn, xoay người trở về phòng khách, cùng Mil liên hệ.
Ngón tay hắn nhẹ xoa thái dương, ngữ khí ảm đạm: "Tối hôm qua mất ngủ, vẫn luôn nằm mơ, những việc đã trải qua khi còn bé không ngừng lặp đi lặp lại ở trong mộng, nửa đêm tỉnh lại cơ hồ phân không rõ cảnh trong mơ cùng hiện thực.
"
"Ban ngày phát sinh chuyện gì đúng không?"
"Ban ngày cùng tôi ăn cơm, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm không phải là ở bệnh viện mà là ở một nơi khác cùng bà đối mặt nói chuyện với nhau như vậy.
"
"Ta đề nghị qua cậu nên rời xa nguyên nhân gây bệnh.
"
"Tôi muốn khắc phục chướng ngại tâm lý, mà không phải trốn tránh, ông đã nói, hoàn toàn chữa khỏi là phải đối mặt với mẹ tôi bằng phản ứng bình thường là quan trọng nhất mà.
"
"Lúc hai người nói chuyện cậu cảm thấy không thoải mái sao?"
"Không, tôi rất ít nói chuyện, mẹ tôi nói về vấn đề an bài tiệc sinh nhật, tôi chỉ gật đầu hoặc ngẫu nhiên phụ hoạ một tiếng.
"
Toàn bộ quá trình hắn bản năng khẩn trương, nhưng khống chế rất tốt, thoạt nhìn chính là mặt vô biểu tình, cùng bình thường cũng không khác biệt.
Khi hắn được ra về, tâm tình thậm chí rất sung sướng.
Vốn dĩ hắn lên kế hoạch ở trước mặt mẹ ổn định cảm xúc, nếu được thì sẽ thông báo cho thiếu niên, cũng báo cho thiếu niên tình huống của hắnh, lúc đó không biết thiếu niên có còn quyết định lựa chọn cùng hắn ở bên nhau hay không.
Hắn đều nghĩ kỹ rồi, hôm nay sẽ tiếp thu hoa của thiếu niên, cũng đáp lễ quà.
Chính là buổi tối gặp ác mộng triền miên làm hắn đánh mất ý tưởng này.
Còn chưa phải thời điểm.
Nghiêm túc không có nụ cười trên mặt đã rất ảnh hưởng bầu không khí sinh hoạt, nếu buổi tối ngủ còn ngủ không an ổn, căn bản không có khả năng mang lại cuộc sống hạnh phúc cho