Tối hôm nay, Vương Nhất Bác không có mơ thấy chuyện khi còn nhỏ, nhưng như cũ không ngủ được, trong mộng hắn nhìn đến thiếu niên dần dần chạy xa, bổ nhào vào người một Alpha không thấy rõ mặt.
Đến buổi sáng, thiếu niên lại như cũ không có tới, hắn đứng ở cửa sổ, nhìn chằm chằm cổng lớn hồi lâu.
Hôm nay Tiêu Chiến dậy rất sớm, chạy bộ tập thể dục quanh sân hai vòng, ăn bữa sáng xong thì đi Tô gia.
Đi vào phòng khách, Lâm Mông đang ngồi ở sô pha liền nhảy dựng lên: " Chiến Chiến!" Miệng kêu còn người phải đi kéo Tiêu Chiến, nhưng Lâm Mông đã bị Tô Duệ ngăn lại.
Tiêu Chiến cười cười: "Tôi đi lấy cầu dịch trước, đợi chút lại nói."
Lâm Mông đôi mắt sáng lấp lánh: "Tôi đi cùng cậu, tôi muốn nhìn thử một chút."
Tiêu Chiến cũng cảm thấy không có gì bí mật: "Vậy thì đi thôi."
Lấy xong cầu dịch, Lâm Mông lôi kéo Tiêu Chiến ngồi vào sô pha, không ngừng nói: " Chiến Chiến thật lợi hại, tin tức tố của cậu khỏi từ khi nào?"
"Khoảng thời gian trước."
"Thật tốt quá, thật tốt nghe, hẳn là nên cho Triệu Kỳ biết đi!"
"Tôi đối cậu ta không có hứng thú."
"Đợi chút chúng ta cùng đi chọn lễ phục nha? Ngày hôm qua còn chưa chọn được, đêm nay Vương phu nhân tổ chức tiệc sinh nhật, phải mặc cho tử tế mới được."
"Tiệc sinh nhật?"
"Đúng rồi, cậu không nhận được thiệp mời sao?"
Đôi mắt to của Lâm Mông mang theo mê mang, Vương tổng thích Tiêu Chiến, vì sao không đưa cho Tiêu Chiến thiệp mời chứ?
Tiêu Chiến nhớ tới, cậu xác thật nghe qua chuyện này, Hồng Cầu Quả bị bại lộ, cũng là có liên quan đến buổi tiệc sinh nhật này.
Bất quá cậu chưa bao giờ nghe Vương Nhất Bác đề cập qua.
Lâm Mông không đề cập tới, cậu cũng đã quên.
"Tôi không có thiệp mời."
"Vương tổng cư nhiên không cho cậu thiệp mời? Mẹ tôi nói, thật nhiều nhà thế gia có Omega chưa lập gia đình đều được mời, Vương phu nhân kỳ thật là muốn mượn tiệc sinh nhật để......"
Lâm Mông nói một nữa lại nhìn Tiêu Chiến, thấy cậu nhíu mày, nên không có nói tiếp.
"Tiệc gặp mặt?"
"Cậu đừng nóng giận, đều là do Vương phu nhân mời, có lẽ cùng Vương tổng không có quan hệ.
Nếu không buổi tối cậu đi cùng tôi?"
Tô Duệ nghe vậy ôm lấy bờ vai của Lâm Mông, buồn cười nói: "Nào có Omega đi dự tiệc còn mang theo bạn? Hơn nữa em là bạn nhảy của tôi."
Lâm Mông bắt lấy tay Tô Duệ chuẩn bị vứt, lại nghĩ ra được chủ ý gì đó nên lại bắt lấy, cười rộ lên: "Em đi cùng cha mẹ, anh mang Chiến Chiến đi cùng."
Tiêu Chiến nhanh chóng từ chối: "Không được."
Lâm Mông cảm thấy chủ ý này rất tốt: "Vì cái gì không được? Như vậy là tốt nhất."
Tiêu Duệ xoa đầu Lâm Mông: "Em không ăn dấm sao?"
Lâm Mông nhăn cái mũi: " Chiến Chiến thích chính là Vương tổng, em mới không thèm ăn dấm."
Nói xong cậu ta nhìn về phía Tiêu Chiến:" Chiến Chiến, cậu cũng sẽ không nghĩ như vậy đâu phải không? Mà cũng không ảnh hưởng gì, khi tới nơi tôi cùng A Duệ lại gặp nhau mà.
Cậu nghĩ lại đi, nhiều Omega độc thân như vậy, Triệu Kỳ cũng đi đó, cậu có thể yên tâm sao?"
Tiêu Chiến: "......"
Cậu xác thật không có yên tâm.
Vương Nhất Bác vừa mới hết kỳ mẫn cảm không lâu, vạn nhất có người chơi xấu, chưa chắc sẽ không trúng chiêu.
Nếu là trước công chúng bị người phát hiện lý do khó nói, cậu cũng không dám tưởng hắn sẽ có biểu tình gì.
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Vậy làm phiền hai người."
Lâm Mông cười rộ lên: "Không phiền, không phiền.
Đi, chúng ta đi mua lễ phục."
Cứ như vậy, Tiêu Chiến bị Lâm Mông kéo lên xe, vốn dĩ cậu còn đang suy nghĩ hôm nay có nên tiếp tục đưa hoa hay không, vừa lúc không cần rối rắm.
Buổi sáng không đưa, buổi tối gặp.
Lâm Mông thích mua sắm, chọn lựa lễ phục cho mình hứng thú đã cao, chọn lễ phục cho Tiêu Chiến hứng thú càng cao hơn nữa.
Tiêu Chiến chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình mua quần áo cũng mệt mỏi như vậy, đến giữa trưa, Lâm Mông còn hứng thú bừng bừng xem đến xem đi, còn cậu đã nằm liệt trên sô pha, tỏ vẻ muốn nghỉ một lát.
Không thử nữa, chỉ cho ý kiến.
Lâm Mông nhìn gương sửa sang lại nơ cổ: " Khi còn nhỏ ta thích nhất mua quần áo cho mấy đứa bé, đáng tiếc lại không có em.
Ánh mắt tôi đặc biệt tốt nha, cậu ngồi đó đi, tôi khẳng định sẽ chọn cho cậu một bộ thích hợp nhất, làm cậu kinh diễm nhất buổi tiệc!"
Tiẻu Chiến khóe miệng giật giật: "Không cần khoa trương, không mất lễ là được."
Lâm Mông không tán thành: "Như vậy sao được, cậu đã quên mục đích của Vương phu nhân rồi sao? Phải chọn một bộ thiệt đẹp."
Tiêu Chiến không nỡ đả kích tính tích cực của Lâm Mông, nên thuận ý cậu ta: "Cảm ơn, lễ phục của tôi liền nhờ cả vào cậu.
Nhưng nói trước, tôi chỉ thuê chứ không mua đâu."
Quần áo trên trăm vạn, cậu thật sự mua không nổi.
Lâm Mông thuận miệng nói: "Tôi tặng cho cậu mà."
Nói xong, Lâm Mông có chút ngây người, khẩn trương mà nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến thân thiết cảm nhận được chênh lệch giàu nghèo, quả quyết cự tuyệt: "Không được, tiền bạc tổn thương tình cảm."
Lâm Mông thấy cậu không có nghĩ nhiều, thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, cậu yên tâm, tôi mua cậu thuê, nhưng tiền thuê tôi trả."
"Quá tuyệt vời." Tiêu Chiến đôi mắt tỏa sáng, vỗ vỗ tay.
Phải biết rằng, tiền thuê cũng không rẻ đâu!
Lâm Mông mắt to cong thành trăng non, phi thường vui vẻ, càng có tinh thần chọn quần áo hơn nữa.
Trước khi chuyển trường tới Đế Đô, Lâm Mông ở vùng ngoại ô cùng ông bà nội, từng có mấy người bạn, đáng tiếc bởi vì gia cảnh chênh lệch quá lớn, luôn là có mâu thuẫn.
Cậu ta tặng cho bạn bè quần áo đắt tiền, bị nhận là đang khoe của, tặng bạn bè đồ vật mà người đó thích nhưng không mua được, bị cho là khinh người.
Một lần lại một lần thương tâm, cuối cùng nghe bà nội nói, bạn bè là thể lấy lòng, cũng không thể bắt buộc.
Lâm Mông thực thích tính cách của Tiêu Chiến, cậu ấy sẽ không bởi vì tiền mà hiểu lầm mình, thật là quá tuyệt vời!
Cuối cùng, Lâm Mông chọn được lễ phục cho hai người trước thời gian dùng bữa trưa.
Tiêu Chiến cho cậu ta ánh mắt tán dương, Tô Duệ chủ động xách túi to túi nhỏ, ba người cùng đi ăn cơm trưa.
Sau khi ăn xong, vì Lâm Mông mời nên Tiêu Chiến cùng cậu ta đi Lâm gia, hai người cùng nhau xem phim điện ảnh, sau đó lại bị kéo đi tham quan phòng linh thực của Lâm gia.
Phòng linh thực được xây bằng thuỷ tinh trong suốt, diện tích phi thường lớn, có mười mấy loại linh thực cấp B, linh thực