77.
AI CŨNG CÓ MỘT BÍ MẬT.
Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu.
Editor: Cá.
*****
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến đến thư phòng của Vương Nhất Bác trong biệt thự, thư phòng lấy tông màu xám làm chủ đạo, phong cách thực nghiêm túc.
Một chiếc bàn làm việc bằng gỗ, bên cạnh là ghế ngồi to rộng, trên mặt bàn đặt thiết bị quang não mới nhất, một cái tượng hình bàn tay màu bạc, cùng một ly nước.
Vương Nhất Bác kéo ra ghế dựa: "Ngồi đi."
Tiêu Chiến tò mò liếc hắn một cái, ngồi xuống.
Từ phía bên phải kệ sách, Vương Nhất Bác lấy ra một cái quyển notebook bằng da, đặt ở trên bàn.
Cậu có chút ngoài ý muốn, giấy chế phẩm ở thời đại này rất ít thấy.
Hắn mở notebook, mùi hương hoa hồng nhàn nhạt từ trang sách phát ra.
Cậu nhìn cánh hoa màu đỏ phủ kín trang giấy, trái tim bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm động.
Cậu liếc mắt nhìn hắn một cái, tay chuyển qua trang khác, lúc đang định lật trang, thoáng nhìn góc trái bên dưới có một hàng chữ nhỏ viết tay.
"Nhà hàng, thiếu niên tặng hoa."
Tiêu Chiến nhìn xong, lật sang trang khác, lúc này mới phát hiện đây không phải là notebook bình thường, mỗi trang đều rất dày.
Trang thứ hai, như cũ là tràn đầy cánh hoa màu đỏ được ép vào, góc trái bên dưới đồng dạng có chữ viết tay.
"Biệt thự, thiếu niên tặng hoa."
Lần này chữ viết không có tinh tế giống như ở trang đầu tiên, giống như khi viết chữ, tâm tình của Vương Nhất Bác tựa hồ không phải thực bình tĩnh.
Tiêu Chiến một tờ một tờ lật đến trang cuối cùng, mỗi lần lật mở qua một trang, cánh hoa liền sẽ từ từ mở ra biến thành đôi ở bên nhau, cũng may tất cả đều là đặc thù xử lý, vừa nhẹ vừa mỏng.
Chờ cậu xem xong, Vương Nhất Bác đứng ở bên cạnh liền thu lại notebook.
Hắn bắt đầu từ trang cuối cùng lật ngược lại, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài đem cánh hoa xếp lại chỉnh chỉnh tề tề, một tờ lại đắp lên trước một tờ, sau đó tiếp tục lật tới chỗ trang đầu.
Tiêu Chiến không biết vì cái gì lúc Vương Nhất Bác lật như vậy, cánh hoa đều chỉnh tề xếp lại.
Cậu trầm mặc mà nhìn, khí chất của hắn cùng hoa hồng kỳ thật thực không hợp lắm, nhưng giờ khắc này, cậu lại cảm thấy phi thường tương xứng, làm cậu thực động tâm.
Vương Nhất Bác khép lại quyển notebook, lộ ra bìa bằng da màu nâu, đang chuẩn bị đem notebook đặt về chỗ cũ thì đã bị Tiêu Chiến ôn lấy cổ của hắn.
Từ ghế dựa đứng dậy, Tiêu Chiến khẽ nhón chân, đem cổ hắn kéo xuống, ngửa đầu hôn lên đi.
Nụ hôn này kéo dài thật dài, đến khi cậu đỏ mặt ngồi trở lại ghế dựa, bày ra bộ dáng vô tội.
Rõ ràng đối phương là kiểu người nghiêm túc như vậy, lại làm những chuyện này, đem tâm ý của cậu lưu giữ lại, thật sự quá ấm áp, cậu không thể nhìn được.
Đầu ngón tay ấn lên bìa da của Vương Nhất Bác hơi hơi trắng bệch, dời đi tầm mắt nóng bỏng đang dừng ở trên người Tiêu Chiến.
Qua một lát, hắn đứng thẳng dậy, đem notebook đặt về chỗ cũ, động tác cùng bình thường không hề khác biệt, sắc mặt cũng khôi phục thành không chút biểu tình.
Tiêu Chiến biết hắn đang khắc chế, do dự một lát không nhẫn tâm mà đề nghị: " Cần em giúp anh không?"
Vương Nhất Bác vương tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu: "Không cần đâu, em sẽ khó chịu."
Tiêu Chiến thở dài, có điểm hoài niệm thân thể của chính mình ở thế giới hiện thực, nếu cùng hiện thực giống nhau, hai người hoàn toàn có thể giải quyết nhiều việc hơn rồi.
Nhưng hiện tại cậu là một cái Omega, khi bước vào kỳ động dục chỉ có thể từ phía sau thư giải, nếu như quá nhiều thân thể sẽ chịu không nổi.
Cũng may có tiên ma khoai, có thể làm cho bọn họ bảo trì bình tĩnh.
Buổi tối, tiên ma khoai vẫn ở phòng ngủ, vui vẻ mà xoắn căn đen thui, một cái căn đen thui từ ái mà đứng ở mép giường, nhìn con trai đang ngủ ngon lành.
Tiên Ma Khoai: "Con trai ta thật là đẹp mắt! Ha ha ha, còn càng ngày càng dính ta ~"
Long ma đằng: "Ngu ngốc, đây là bởi vì mùi hương của ngươi có điểm tác dụng."
Tiên ma khoai: "Được con trai yêu cầu hỗ trợ, ta thật là cái người cha