Trọng Sinh Thành Tiểu Tiên Nữ Bên Cạnh Hoắc Thiếu

Anh Đuổi Theo Cô


trước sau

Ôn Nguyễn và Mộc Tuyết, Dung Hương lên xe trở về Vân Thành.

Ôn Nguyễn đã không nói tiếng nào kể từ khi lên xe.

Mộc Tuyết nhìn cô mấy lần, sắc mặt có chút lạnh lùng, như thể không ai nên nói chuyện với cô.

Sau khi Mộc Tuyết tiếp xúc với Ôn Nguyễn, cô thấy cô ấy thực sự rất có mị lực.

Theo hiểu biết của cô, không có cô gái nào dám nói như thế với Hoắc Hàn Niên, nhưng Ôn Nguyễn lại dám.

Ôn Nguyễn là kiểu con gái mà cô hằng ao ước, có một vẻ ngoài lộng lẫy, thông minh, điềm tĩnh khi gặp nguy hiểm, phóng khoáng, tự tin và tao nhã khi cần thể hiện bản thân.

Cô ấy có niềm kiêu hãnh, sự bướng bỉnh, quyết đoán, bền bỉ và có quan điểm của riêng mình!

Mộc Tuyết đang ngơ ngác nhìn Ôn Nguyễn thì có người trên xe đột nhiên kêu lên:

"Ôi trời, chiếc xe thể thao phía sau đã bám theo xe buýt của chúng ta, thật là tuyệt!"

"Chiếc xe thể thao trông cực ngầu, cái đó gọi là gì, để tôi lên Baidu xem thử ... à, phiên bản giới hạn của Lamborghini!"

"Nắp xe thể thao mở ra, trên xe ngồi có bốn vị thiếu niên. Người ngồi cạnh ghế lái đeo kính râm thật đẹp trai!"

Mộc Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Tần Phóng đang lái xe, Hoắc Hàn Niên đang ngồi ở cạnh hắn, tim cô đập loạn mấy nhịp.

Mặc dù biết Hoắc Hàn Niên không đuổi theo mình, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, cô không khỏi cảm thấy hứng thú, khí huyết sôi trào.

Không để ý đến vẻ mặt của Ôn Nguyễn lạnh lùng như thế nào, cô nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của cô ấy, "Nguyễn Nguyên, nhìn xem, Hoắc Hàn Niên và bọn họ đang đuổi theo!"

Ôn Nguyễn không nhúc nhích mí mắt, đeo tai nghe và bịt mắt nhìn như không nghe thấy gì.

Năm phút nữa trôi qua.

Mộc Tuyết đang ở bên cạnh Ôn Nguyễn đột nhiên kêu lên.

"Một chiếc xe tải lớn vừa tông vào chiếc xe thể thao..."

Chưa kịp nói xong, Ôn Nguyễn đã xé khăn bịt mắt và nhìn ra ngoài cửa kính xe.

Một chiếc xe tải dừng lại phía sau, chiếc xe thể thao không thấy đâu nữa, rất có thể đã bị xe tải đâm vào.

Ôn Nguyễn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, "Dừng
xe giúp tôi."

Xe buýt dừng lại.

Cửa xe mở ra, Ôn Nguyễn vừa định xuống xe thì một bóng dáng cao gầy xuất hiện trong tầm mắt cô.

Hoắc Hàn Niên lên xe.

Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, Ôn Nguyễn nhanh chóng quay người lại và ngồi vào chỗ của mình.

Hoắc Hàn Niên đi về phía xe, gần như vừa lên xe, mọi người trong xe đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.

Tần Phóng cũng lên xe, Minh Khải và Thẩm Bác Vũ lái xe thể thao của họ trở về.

Hoắc Hàn Niên đứng trước mặt Mộc Tuyết, đôi mắt đen dài rơi vào Ôn Nguyễn đang ngồi bên trong.

Hoắc Hàn Niên cao, chân dài, mặc quần áo đen, trên trán có vài sợi tóc xõa xuống, nét mặt tinh xảo lạnh lùng.

Mộc Tuyết liếc nhìn Hoắc Hàn Niên, sau đó nhìn Ôn Nguyễn đang quay đầu đối mặt với Hoắc Hàn Niên, trầm giọng hỏi: "Có muốn tôi nhường chỗ cho cậu ấy không?"

Ôn Nguyễn, "Đừng để ý đến cậu ta."

Mộc Tuyết chưa kịp nói gì thì đã có người nắm lấy cánh tay cô, Tần Phóng kéo cô đi.

"Này, cậu làm sao vậy? Không thấy Ôn Nguyễn muốn nói chuyện với Hoắc Hàn Niên sao?"

“Con gái đều thích nói một đằng làm một nẻo, cậu chẳng lẽ không biết?" Tần Phóng trực tiếp kéo Mộc Tuyết ngồi xuống hàng cuối cùng.

Hoắc Hàn Niên ngồi ở bên cạnh Ôn Nguyễn, nhìn mái tóc đen mượt liền nắm lấy đuôi tóc của cô, khuôn mặt tuấn tú đến gần khuôn mặt không chút khuyết điểm của cô, "Cậu còn giận sao?"

Truyện convert hay : Đô Thị Chi Ma Đế Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện