Trọng Sinh Thành Tiểu Tiên Nữ Bên Cạnh Hoắc Thiếu

Nguyễn Nguyễn Quá Đẹp, Dễ Làm Người Ta Phạm Tội


trước sau

Chiều chủ nhật.

Do được nghỉ hàng tháng nên lớp 12 được nghỉ 1 ngày.

Ôn Nguyễn lấy hết quần áo thu đông trong tủ ra.

Bộ quần áo được đặt ở trên giường, sau đó một đoạn video được gửi cho Diệp Khuynh Ngữ.

Diệp Khuynh Ngữ gần đây lại tiếp tục đóng phim, buổi chiều nghỉ ngơi hai tiếng, về phòng làm bài tập.

Sau khi kết nối video mà Ôn Nguyễn gửi tới, nhìn thấy trên giường đầy quần áo, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một nụ cười, "Tiểu tiên nữ muốn đi hẹn hò sao?"

Ôn Nguyễn quét máy ảnh qua từng bộ trang phục, nhẹ giọng nói: "Ngữ nhi, lát nữa tớ đi gặp Hoắc Hàn Niên, cậu nghĩ tôi nên mặc bộ nào?"

Lần này, Diệp Khuynh Ngữ đóng vai một cô con gái lanh lợi, tóc nâu xoăn dài chấm vai, gương mặt sáng sủa chỉ to bằng lòng bàn tay, nghe xong lời của Ôn Nguyễn, cô liền đặt bút xuống, tập trung vào câu hỏi của Ôn Nguyễn.

"Bộ váy đỏ kia, tuy rằng trông cậu giống như tiên nữ, nhưng thỉnh thoảng mặc màu đỏ tươi, nhất định sẽ khiến người ta sáng mắt. Tớ đảm bảo rằng khi nhìn thấy cậu, Hoắc Hàn Niên sẽ không thể rời mắt."

Hôm trước Ôn Nguyễn đã nói với Diệp Khuynh Ngữ về lời tỏ tình độc đoán của Hoắc Hàn Niên với cô.

Diệp Khuynh Ngữ chưa bao giờ thích cô ấy với Hoắc Cảnh Tử thành đôi, cô nghĩ cô cũng chán ghét Hoắc Hàn Niên, nhưng lại không nói xấu Hoắc Hàn Niên khi biết chuyện.

Thay vào đó, cô vẫn cảm thấy Hoắc Hàn Niên tốt hơn Hoắc Cảnh Tử.

Nếu như được chọn một trong hai anh em, cô sẽ đứng về phía Hoắc Hàn Niên.

Ôn Nguyễn cầm chiếc váy đỏ lên, thay và quay lại trước ống kính.

Ôn Nguyễn có làn da trắng như tuyết, môi đỏ, răng trắng, ngày thường không mặc đồ sáng màu, nhưng thỉnh thoảng mới mặc, quả nhiên như Diệp Khuynh Ngữ nói, có một loại xinh đẹp kinh ngạc.

Giống như sự kết hợp của ánh trăng trắng và nốt chu sa, hai loại vẻ đẹp này là sự kết hợp phù hợp.

“Không, không, cậu nên đổi cái khác đi.” Mặc dù Diệp Khuynh Ngữ cho rằng Hoắc Hàn Niên có tính cách tốt hơn Hoắc Cảnh Tử, nhưng cô nghe nói Hoắc Hàn Niên hay thay đổi, âm trầm và bất định, Nguyễn Nguyễn quá xinh đẹp dễ khiến
người ta phạm tội.

Ôn Nguyễn nháy nháy mắt, "A, cái này không được sao?"

"Không được không được, tớ sợ đến lúc gặp cậu ta rồi, mặc kệ cậu có đáp ứng hay không, đều sẽ cưỡng ép cậu cho xem."

Ôn Nguyễn khuôn mặt đỏ lên, "Ngữ nhi, cậu học cái xấu ở đâu ra a, làm gì có chuyện đó a!"

"Một tên đàn ông khí huyết tràn đầy, cậu đừng nghĩ ai cũng quá tốt, cậu ấy hướng cậu thổ lộ, chẳng phải là thẳng muốn cậu sao?" Diệp Khuynh Ngữ sợ Ôn Nguyễn tuỳ tiện bị Hoắc Hàn Niên lấy đi thứ trọng yếu nhất, lời lẽ thấm thía nói, "Mấy tên tuổi còn trẻ sẽ không có tinh thần trách nhiệm, không thể để cho hắn tuỳ tiện đạt được!"

Ôn Nguyễn lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng, "Cậu nghĩ xa quá, hiện tại tớ còn không có nghĩ theo hướng đó..."

Diệp Khuynh Ngữ nở nụ cười tươi trên khuôn mặt rạng rỡ quyến rũ, "Hoắc Hàn Niên chính xác thì cậu cảm thấy cậu ta thế nào? Tớ nhớ trước đây cậu rất ghét cậu ta, sao đột nhiên lại thay đổi?"

Ôn Nguyễn nằm dài trên giường với vẻ mặt thất thần, "Kỳ thật, tớ đối với cậu ấy, cảm kích nhiều hơn là thích đi! Nhưng đời này, trừ cậu ấy, tớ sẽ không vì bất kỳ người đàn ông nào khác nữa cả!"

Diệp Khuynh Ngữ nhìn Ôn Nguyễn trong lòng trầm tư, không hiểu sao trái tim lại nhói đau.

Cô luôn cảm thấy trái tim Nguyễn Nguyễn đầy lỗ và rỉ máu.

" Với tính cách của Hoắc Hàn Niên, nếu như cậu bởi vì cảm kích mà đi cùng với cậu ta, cậu ta mà biết hẳn là sẽ không chấp nhận được!"

Ôn Nguyễn bĩu môi, giọng nói nhẹ nhàng đến mức chỉ có thể cô có thể nghe thấy, "Vậy thì cũng sẽ không để cho cậu ấy biết!"

Truyện convert hay : Hỗn Độn Đan Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện