Edit: Blanche
Hứa Phàm!
Chén tào phớ trên tay Thôi Định Sâm rơi xuống đất vỡ toang, tào phớ rơi vãi đầy đất. Y không quan tâm, chạy thẳng vào trong phòng ngủ, thấy Hứa Phàm đang nằm trên giường khó chịu rên rỉ.
“Hứa Phàm.”
Thôi Định Sâm bước tới thật nhanh, đặt tay chạm lên khuôn mặt Hứa Phàm thấy nóng ran. Y sợ hãi, lập tức bế Hứa Phàm ra ngoài, nhìn cha mẹ Hứa cũng đang kích động, nói: “Con đưa Hứa Phàm đi viện.”
Mẹ Hứa nói: “Để bác đi cùng.”
Thôi Định Sâm đáp: “Được.”
Vốn là đi từ thôn Nam Loan tới bệnh viên Tây Châu I cần bốn mươi phút lái xe, Thôi Định Sâm chỉ cần hai mươi phút đã tới nơi. Y lập tức ôm Hứa Phàm vọt vào bệnh viện, tìm bác sĩ, khám toàn thân rồi phải tiêm, tất nhiên không tránh được việc Hứa Phàm oa oa khóc lớn kháng cự.
Thôi Định Sâm ôm bé thật chặt.
Hứa Phàm khóc gọi: “Ba ba, ba ba.”
Tiêm xong rồi, Hứa Phàm vẫn khóc.
Thôi Định Sâm ấn chặt bông cầm máu cho Hứa Phàm, rồi mặc quần lại cho bé, nhẹ giọng hỏi: “Con muốn tìm ba ba không?”
Hứa Phàm khóc nói: “Tìm ba ba, tìm ba ba của cháu.”
“Được, ba dẫn con đi tìm ba ba.”
“Tìm ba ba.”
Thôi Định Sâm dắt Hứa Phàm vào phòng bệnh của Hứa Chiêu, Hứa Chiêu lập tức không khóc nữa, khuôn mặt đỏ bừng, thấy Hứa Chiêu nằm trên giường lập tức lớn tiếng gọi: “Ba ba! Ba ba!”
Hứa Chiêu an tĩnh ngủ.
Hứa Phàm lại cao giọng hơn: “Ba ba! Ba ba!”
Thôi Định Sâm đặt Hứa Phàm ở đầu giường Hứa Chiêu.
Hứa Phàm xoay người, khuôn mặt bé sát vào mặt Hứa Chiêu, thơm một cái, nói: “Ba ba, rời giường thôi, ba ba, ông mặt trời đi ra rồi.”
Trước kia Hứa Phàm gọi Hứa Chiêu dậy như vậy, thơm một cái không được thì hai cái, hai cái không được thì ba cái, cho tới khi Hứa Chiêu tỉnh dậy, nhưng lần này Hứa Chiêu vẫn ngủ mãi như vậy, Hứa Phàm không biết làm thế nào, miệng bắt đầu mếu, cúi đầu.
Viền mắt Thôi Định Sâm ửng đỏ, gọi: “Hứa Phàm à.”
Hứa Phàm ngẩng đầu, nước mắt rơi lã chã, khổ sở nói: “Ba ba của cháu, không quan tâm cháu nữa, cháu không ba không dậy.”
Thôi Định Sâm ngồi xổm xuống cạnh giường, lập tức thấp hơn Hứa Phàm một chút. Y ngẩng đầu nhìn Hứa Phàm, nhỏ giọng nói với bé: “Ba ba bị bệnh rồi.”
Hứa Phàm hỏi: “Bệnh gì ạ?”
Thôi Định Sâm thấp giọng nói: “Không biết, nhưng cần phải ngủ một thời gian mới tỉnh lại được.”
Hứa Phàm không nói lời nào.
Thôi Định Sâm nói: “Hứa Phàm, xin lỗi.”
Hứa Phàm nhìn Thôi Định Sâm bằng hai mắt đẫm nước, sưng vù.
Thôi Định Sâm từ lúc Hứa Phàm gọi “Ba ba” đã đỏ mắt, lúc này trong mắt vằn vện đầy tơ máu, nhưng y vẫn nói chuyện hết sức dịu dàng với Hứa Phàm: “Mấy ngày nay xin lỗi con.”
Cũng không biết Hứa Phàm nghe hiểu hay không, nhưng Thôi Định Sâm vẫn muốn nói với Hứa Phàm: “Lần đầu tiên ba làm ba ba, là ba ba lớn của con, biết con là con ba, ba rất vui, rất kích động, nhưng ba cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, rất ngốc. Ngày hôm qua, hôm kia, hồm kìa tắm thì làm con bị thương, pha sữa cho con thì bị nóng, cho con mặc quần áo thì làm đau con, là ba không đúng, xin lỗi, con tha thứ cho ba, được không?”
Hứa Phàm đáp: “Được ạ.”
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Phàm, thanh âm khẽ run: “Ba có thể làm ba ba lớn của con không?”
“Có thể ạ.” Tuy rằng Thôi Định Sâm chăm sóc cho Hứa Phàm rất vụng tay vụng chân, nhưng tình cảm chân thành Hứa Phàm đều cảm nhận được, hơn nữa trước kia lúc Hứa Chiêu vẫn chưa bị sao, cậu vẫn luôn nói với Hứa Phàm rằng “Thôi Nhị gia là ba ba lớn.”
“Con gọi một tiếng ba ba lớn được không?”
“Ba ba lớn.”
Mắt Thôi Định Sâm đỏ hơn, nước mắt chực chờ rơi xuống, vì không muốn nhìn thấy nên y cúi đầu, lau đi nước mắt, khóe mắt lại thấy được mẹ Hứa đang đứng ở cửa nhìn.
Vì Thôi Định Sâm lái xe quá nhanh nên mẹ Hứa phải nghỉ ở dưới một lúc mới lên được, hỏi bác sĩ tình hình của Hứa Phàm. Hứa Phàm chỉ bị sốt thường thôi, không có vấn đề gì lớn, bà nhanh chóng chạy tới đây không ngờ nhìn thấy cảnh như vậy. Trong lòng bà từng oán trách Thôi Định Sâm, cảm thấy Hứa Chiêu thành như vậy đều do Thôi Định Sâm hết.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, Thôi Định Sâm có làm sai gì đâu. Bà không kiềm được nữa, nói: “Bác nghe bác sĩ bảo, tam oa tử sớm hết sốt thôi, con đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Không ngờ rằng mẹ Hứa sẽ nói với y như vậy, Thôi Định Sâm hơi sửng sốt: “Không sao, con không thấy phiền đâu ạ.”
“Bác thấy con mệt lắm.”
Thôi Định Sâm hơi cúi đầu, không nói lời nào.
Mẹ Hứa nói tiếp: “Để bác trông tam oa tử với Hứa Chiêu cho.”
Thôi Định Sâm nhanh chóng đáp: “Để con trông, bác trai còn cần bác chăm sóc mà.”
Cha Hứa vốn đã khỏe lại, nhưng vì lần này Hứa Chiêu có chuyện nên ăn không ngon ngủ không yên, mẹ Hứa vẫn luôn lo lắng, nên không tiếp tục kiên trì thuyết phục. Bà cùng Thôi Định Sâm đợi ở bệnh viện, cho tới khi Hứa Phàm hạ sốt, mẹ Hứa mới tính về thôn Nam Loan, để Hứa Phàm ở lại bệnh viện, tránh cho sốt trở lại.
Nhưng bà vẫn không yên tâm, không ngừng dặn dò Thôi Định Sâm, Thôi Định Sâm nhớ kỹ từng chữ, rồi lái xe chờ mẹ Hứa về lại thôn Nam Loan.
Mẹ Hứa xuống xe, đi được mấy bước lại quay đầu lại: “Thôi Định Sâm à.”
Thôi Định Sâm nhanh chóng khom lưng xuống, dạ một tiếng.
“Vất vả cho con rồi.”
“Không vất vả ạ, chỉ cần Hứa Chiêu tỉnh lại là được.”
Mẹ Hứa mỉm cười chua xót, gật đầu.
Thôi Định Sâm nhìn mẹ Hứa đi vào trong thôn. Y không dám ở lại lâu, nhanh chóng lái xe quay lại bênh viện, đi tới phòng bệnh, thấy Hứa Phàm đang ngủ say bên cạnh Hứa Chiêu.
Y tiến lên sờ trán Hứa Phàm, đã hạ sốt. Y thoáng yên tâm, kết quả tối bé lại sốt, uống thuốc hay tiêm đều khóc, tối muộn y vẫn ôm Hứa Phàm, ngồi cạnh giường Hứa Chiêu dỗ bé.
Hứa Phàm tiêm xong rồi, dần dần không khóc nữa.
Thôi Định Sâm thấp giọng hỏi: “Ba ba lớn kể chuyện cổ tích cho con nghe, nhé?”
Hứa Phàm bĩu môi: “Ba kể chuyện xưng không hay.”
“Ba kể cái hay cho con nghe được không?”
“Cái gì hay ạ?”
Thôi Định Sâm nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định kể chuyện y khi còn bé, tuy rằng thanh âm vẫn bình thường như vậy, nhưng chuyện còn nhỏ của bản thân vẫn có chút ít tình cảm bên trong, vả lại khi còn bé y rất khổ, cảnh cao trào không ngừng, Hứa Phàm nghe rất nghiêm túc, thêm một lúc, bé đã ngoan ngoãn ngủ mất.
Thôi Định Sâm sợ ban đêm Hứa Phàm lại sốt, nên y ôm Hứa Phàm ngủ ở giường nhỏ cạnh giường Hứa Chiêu ngủ, cả đêm bật dậy nhiều lần, xem Hứa Phàm có sốt hay không, có bị gì nữa không. Lần cuối cùng tỉnh lại, mặt trời đã bắt đầu xuất hiện, y không thấy buồn ngủ chút nào, giờ khắc này, y dã thực sự cảm nhận được sự vất vả của Hứa Chiêu năm năm nay.
Hóa ra sinh ra một đứa trẻ, chăm sóc nó lại khó như vậy, Hứa Chiêu trước kia còn nghèo khó, làm sao sống được đến giờ. Tâm y sinh ra sự đau lòng, còn có bội phục Hứa Chiêu.
Trời sáng hẳn, y cầm đồ dùng sinh hoạt ra nhà vệ sinh rửa mặt, lúc về lại phòng bệnh đã thấy Hứa Phàm tỉnh dậy, ghé vào giường Hứa Chiêu, thơm Hứa Chiêu, thơm một cái lại gọi ba ba, rồi lại thơm rồi lại
gọi.
Y tiến lên ôm Hứa Phàm vào ngực, nói: “Mặc quần áo cho con rồi chúng ta đi ăn sáng nhé.”
Hứa Phàm ngoan ngoãn mà nói: “Được ạ.”
“Con muốn ăn gì.”
“Con không biết.”
Không có Hứa Chiêu, ngay cả Hứa Phàm cũng thay đổi. Thôi Định Sâm xoa đầu Hứa Phàm, sau đó tốn rất nhiều thời gian để mặc quần áo cho Hứa Phàm. Sau khi mặc xong, Hứa Phàm không thoải mái, y lại vụng về mặc lại cho bé: “Được chưa?”
Hứa Phàm đáp: “Được rồi ạ.”
“Xin lỗi, lần sau ba sẽ cẩn thận hơn.”
“Con tha thứ cho ba.”
“Cảm ơn con.”
“Không có gì ạ.”
Thôi Định Sâm xoa má Hứa Phàm, mới ôm hai ngày nhưng cảm giác gầy di nhiều, có thể do không có Hứa Chiêu ở đây chiều chuộng bé, chơi đùa, trò chuyện với bé nên y thấy Hứa Phàm lúc nào cũng thật đáng thương. Suy cho cùng, tại y cho Hứa Phàm quá ít.
Tiếp đó, để cha Hứa, mẹ Hứa, và cả Hứa Phàm có thể tiếp nhận mình, y mỗi ngày đều dắt Hứa Phàm bên người, dắt Hứa Phàm đi trong thôn, dắt Hứa Phàm đi tới nhà kính, dắt Hứa Phàm tới nhà họ Thôi, dắt Hứa Phàm đi bệnh viện, hết thảy đều đặt Hứa Phàm, cha mẹ Hứa lên trước, qua năm ngày như vậy, Hứa Chiêu vẫn chưa tỉnh lại.
Cha Hứa mới hôm qua tới thăm Hứa Chiêu nay lại hỏi Thôi Định Sâm: “Hứa Chiêu hôm nay thế nào?”
Ánh mắt Thôi Định Sâm ảm đạm, nhẹ nhàng đáp: “Sắc mặt em ấy không tồi ạ.”
Cha Hứa à một tiếng, vẻ mặt khổ sở.
Thôi Định Sâm cũng không nói nên lời an ủi nào, chỉ nói: “Hôm nay ấm áp, nhà kính không có việc gì lớn, có nhóm anh Lý làm việc rồi, nên con với Hứa Phàm tới viện, lau người cho Hứa Chiêu.”
Cha Hứa gật đầu.
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Phàm ngồi cách đó không xa. Hứa Phàm đứng trên đường đất, ánh mắt nhìn thẳng vào Cường Cường đang chơi máy bay giấy với ba ba nhỏ, tiếng cười vang lên không ngừng, vô cùng ấm áp.
Thôi Định Sâm đi tới trước mặt Hứa Phàm, nhẹ nhàng gọi: “Hứa Phàm.”
Hứa Phàm lập tức cúi đầu, tay nhỏ nắm lại. Bé xoay người chạy vào góc tường, đứng đó khóc.
“Làm sao vậy?” Thôi Định Sâm hỏi.
Hứa Phàm vẫn khóc nức ở: “Con nhớ ba ba.”
Thôi Định Sâm đau lòng không thôi. Y ngồi lên tảng đá cạnh Hứa Phàm, nói: “Ba cũng nhớ, ba cũng nhớ ba ba của con, nhớ vợ của ba.”
Hứa Phàm không lên tiếng.
Thôi Định Sâm ngồi không động đậy, ánh mắt phóng ra xa.
Gió thổi nhẹ nhàng, thổi lên lá cây xào xạc, thổi lên ruộng lúa gờn gợn sóng, thổi lên ống khói của các nhà trong thôn Nam Loan, làm khói bếp tiêu tán khắp nơi.
Thôi Định Sâm thở ra một hơi, bế Hứa Phàm lên, lau nước mắt cho bé, dịu dàng mà nói: “Đi, chúng ta đi bệnh viện, nhìn ba ba, nói không chừng hôm nay ba ba sẽ tỉnh lại.”
Hứa Phàm đáp dạ.
Thôi Định Sâm đặt Hứa Phàm vào trong xe, thắt dây an toàn, trước tiên qua nhà họ Thôi ăn bữa cơm mẹ Thôi nấu. Người Thôi gia biết thân phận của Hứa Phàm, càng thêm săn sóc cho bé, sự Hứa Phàm ăn không ngon, nếu Thôi Định Sâm không dắt Hứa Phàm tới dùng cơm thì cha Thôi sẽ mang cặp lồng tới bệnh viện, để Thôi Định Sâm, Hứa Phàm được ăn ngon hơn.
Dù vậy, Hứa Phàm gầy đi, Thôi Định Sâm càng gầy hơn nhiều.
“Định Sâm, chú cũng ăn một chút đi.” Mẹ Thôi nói.
Thôi Định Sâm hiểu rằng mọi người đang lo lắng. Y gật đầu, ăn một chút, chỉ là một chút. Nhìn Hứa Phàm ăn xong, y lập tức mang Hứa Phàm vào viện chăm Hứa Chiêu.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ấm áp, Thôi Định Sâm đun nước ấm, gửi Hứa Phàm cho hộ sĩ ở nơi đó rồi lau thân thể cho Hứa Chiêu. Sau đó, y tới chỗ hộ sĩ đón Hứa Phàm.
Hứa Phàm hỏi: “Ba ba của con, ba ba của con dậy chưa ạ?”
Thôi Định Sâm đáp: “Chưa.”
Hứa Phàm vào phòng lập tức tới đầu giường Hứa Chiêu, nói chuyện với cậu: “Ba ba, sau ba ba vẫn chưa dậy ạ? Ba ba có đói bụng không? Con, con với đại ba ba ăn cơm, ăn ngon lắm, ba ba dậy đi, con dắt ba đi ăn, ba ba…”
Hứa Phàm không nói chuyện nhiều với Thôi Định Sâm, nhưng với Hứa Chiêu thì nói không ngừng được. Thôi Định Sâm ngồi một bên tính tiền lương cho nhân viên của công ty Chiêu Dương, tính xong rồi thì quay đầu nhìn Hứa Phàm, Hứa Phàm vẫn đang nói. Y chuyển mắt lên khuôn mặt Hứa Chiêu, đột nhiên thấy mi mắt Hứa Chiêu khẽ động.
Trong lòng y giật mình, nhanh chóng bước tới gần. Y cho là mình nhìn lầm, nhưng thực sự thấy được lông mi Hứa Chiêu rung động rõ ràng, mi mắt giật giật, trước đó chưa từng như vậy, ngay cả Hứa Phàm cũng thấy được.
“Hứa Chiêu!”
“Ba ba!”
Hai cha con cùng nhau gọi.
“Hứa Chiêu!”
“Ba ba!”
Kế tiếp Hứa Chiêu vẫn không có gì thay đổi, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới sự kích động của Thôi Định Sâm. Thôi Định Sâm không biết làm sao cho phải, hưng phấn muốn nổ tung, hai giây sau y mới kịp phản ứng, phải gọi bác sĩ.
Bác sĩ,
Đúng rồi, gọi bác sĩ!
Y lập tức đứng dậy, đi nhanh ra khỏi phòng bệnh, hoàn toàn không để ý có cái ghế chắn đường. Y đụng phải ngã xuống, nhanh tay chống nhưng đầu gối vẫn đập mạnh xuống đất. Y không dừng lại chút nào, nhanh chóng đứng dậy, lảo đảo gọi bác sĩ.
“Bác sĩ, bác sĩ!”