Edit: Blanche
Thôi Định Sâm không động đậy, chỉ nhìn Hứa Chiêu, cho tới khi ánh mắt đỏ bừng, tầm mắt mơ hồ, y vẫn không dám cử động, vì sợ rằng chỉ chớp mắt một cái, Hứa Chiêu lại nằm yên một lần nữa.
“Tiểu thúc ơi.” Hứa Chiêu lại gọi.
Tiếng gọi này đã đánh thức Thôi Định Sâm. Thôi Định Sâm chậm rãi đứng dậy, từng bước tới bên người Hứa Chiêu, mãnh liệt ôm Hứa Chiêu vào lòng, thanh âm khàn khàn: “Hứa Chiêu.”
Hứa Chiêu thều thào đáp lại: “Tiểu thúc, là em.”
“Hứa Chiêu.”
“Tiểu thúc.”
Thôi Định Sâm như đang lầu bầu một mình: “Hứa Chiêu, rốt cuộc em cũng chịu tỉnh rồi.”
Hứa Chiêu nghe được, trả lời: “Ừm, em tỉnh lại rồi.”
Gắt gao ôm lấy Hứa Chiêu, cảm nhận được độ ấm trên người Hứa Chiêu, nghe thấy Hứa Chiêu đáp lại, Thôi Định Sâm thế mới biết không phải mình đang nằm mơ. Hai tay Thôi Định Sâm ôm Hứa Chiêu không kìm được siết chặt, như phải làm vậy mới có thể xác định đây thực sự là Hứa Chiêu, nhưng y quên mất không khống chế lực độ.
Hứa Chiêu nằm nhiều đến eo mỏi lưng đau, nhìn không được kêu đau một tiếng.
Đau?
Thôi Định Sâm như bị giật điện, nhanh chóng buông Hứa Chiêu ra, dồn dập hỏi: “Đau? Đau chỗ nào, có phải đau đầu không? Có phải lại đau đầu không?”
Nhìn bộ dáng kích động của Thôi Định Sâm, Hứa Chiêu đau lòng cực kì. Cậu nắm chặt lấy tay Thôi Định Sâm, nói: “Tiểu thúc, em không đau đầu.”
Thôi Định Sâm vội vàng hỏi: “Vậy đau chỗ nào? Đau lắm không?”
“Là vừa rồi anh ôm em chặt quá.”
Thôi Định Sâm sửng sốt, hơi hơi xấu hổ.
Hứa Chiêu cười.
Nhưng Thôi Định Sâm không thả lỏng, y lau mắt một chút rồi để Hứa Chiêu ngồi dậy, nhanh chóng chạy đi tìm bác sĩ, sau đó nín thở nhìn bác sĩ kiểm tra cho Hứa Chiêu, thấy bác sĩ cất dụng cụ đi lập tức hỏi kĩ tình hình.
Bác sĩ cũng rất tận tâm, trả lời kĩ từng câu, rồi dặn Thôi Định Sâm rằng tuy theo lý thuyết mà nói, Hứa Chiêu sẽ không hôn mê lại nữa, nhưng thân thể đang yếu, cần bồi bổ nhiều. Toàn bộ quá trình, bác sĩ đều nói là “dựa theo lẽ thường.”
Thôi Định Sâm hỏi một câu: “Nếu không theo lẽ thường thì sao?”
Bác sĩ không thể trả lời được, dù sao tình huống của Hứa Chiêu rất đặc biệt.
Thôi Định Sâm còn muốn hỏi tiếp nhưng bị Hứa Chiêu đánh gãy: “Tiểu thúc.”
Thôi Định Sâm nhìn về phía Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nhẹ giọng nói: “Em không sao đâu.”
Thôi Định Sâm cũng biết tình huống Hứa Chiêu đặc biệt, ngay cả bệnh viện thành phố S cũng phải bó tay nên không tiếp tục hỏi nữa, mà xin lỗi vì hành vi vừa rồi của mình, kế đó dựa theo lời dặn của bác sĩ mà chăm sóc Hứa Chiêu, rót nước, mua cháo, đun nước ấm để đánh răng súc miệng… Tuy rằng bận rộn không ngừng nhưng tầm mắt y chưa bao giờ rời khỏi Hứa Chiêu quá năm phút đồng hồ.
Đương nhiên, Hứa Chiêu cũng luôn nhìn Thôi Định Sâm.
Ăn cháo xong, Thôi Định Sâm hỏi: “Em có muốn nằm một lúc không?”
Hứa Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu: “Em nằm lâu lắm rồi, em muốn đi bộ.”
“Được, để anh đỡ em.”
“Dạ.”
Hứa Chiêu thật sự nằm lâu lắm rồi, dùng sức mới đứng được dậy, chân mềm nhũn, phải nhờ Thôi Định Sâm đỡ. Cậu nhìn Thôi Định Sâm cười, cũng nhìn thấy Hứa Phàm đang nằm trên một chiếc giường khác ngủ say sưa, miệng hơi chu lên, hai tay đặt cùng một chỗ, trông đáng yêu như một chú mèo nhỏ vậy.
Hứa Chiêu nhìn mãi không đủ, cậu bước hai bước tới bên Hứa Phàm, yêu thường xoa mặt Hứa Phàm, nói: “Hứa Phàm cùng gầy rồi.”
Thôi Định Sâm gật đầu: “Hai ngày trước con nó bị sốt.”
Hứa Chiêu nhẹ giọng nói: “Em biết.”
Thôi Định Sâm nghi hoặc nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nhẹ cười: “Em nghe thấy hết mà.”
“Vậy em…”
Nhìn Hứa Phàm ngủ say một lần nữa, Hứa Chiêu nói: “Tiểu thúc, chúng ta ra ngoài nói.”
Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm chậm rãi đi ra sau bệnh viện, ở đó trồng rất nhiều cây cối, bây giờ màu xanh tràn ngập khắp nơi, gió nhẹ thổi qua còn ngửi thấy mùi cỏ cây tươi mát. Hứa Chiêu nhìn xung quanh, đây là một thế giới lạc hậu hơn thế kỉ XXI rất nhiều, nhưng lại vô cùng thân thiết.
Có thể bởi vì cậu mới chính là người của thế giới này.
Không sai, cậu chính là người của thế giới này, nguyên Hứa Chiêu mới là người của thế giới kia, chẳng qua lúc ở ngã rẽ luân hồi, người dẫn đường lại đưa cậu tới thế giới ở thế kỉ XXI, còn nguyên Hứa Chiêu bị đưa tới thế giới thập niên 80 này.
Cậu vẫn cho rằng mình xuyên qua, cậu và nguyên Hứa Chiêu là hai người riêng biệt. Lần này mê man, thực ra cũng không phải là sinh bệnh gì, tất nhiên càng không liên quan tới Trầm Giai Dương, chỉ là người dẫn đường kia một lần nữa gọi cậu và nguyên Hứa Chiêu về, cho cả hai được lựa chọn một lần nữa. Trong lúc lựa chọn, cậu thấy được cuộc sống của nguyên Hứa Chiêu ở thế kỷ XXI.
Nguyên Hứa Chiêu sống rất tốt, cha mẹ ruột tìm được cậu ấy, bù đắp lại cho cậu ấy. Cậu ấy cũng gặp được chân ái của đời mình, Hứa Chiêu đáng ra nên hâm mộ, nhưng trong lòng cậu lại nhớ Thôi Định Sâm và Hứa Phàm đến phát điên, rõ ràng nghe được thanh âm cả hai người, nên cậu phải giãy dụa vài ngày mới quay được về.
Rốt cuộc trở lại thế giới này.
Đương nhiên, câu chuyện quỷ dị như vậy, cậu không tính kể hết cho Thôi Định Sâm, chỉ nói là cậu mơ một giấc mơ, cậu thấy mình tới tương lai, trong nhất thời không tìm được đường về nên mới ngủ lâu như vậy.
“Vì sao lại nằm mơ như vậy?” Thôi Định Sâm hỏi.
Hứa Chiêu ngừng một chút, nói: “Nếu em nói là thời không hỗn loạn, anh có tin không?”
Thôi Định Sâm không chút nghi ngờ đáp: “Anh tin.”
Hứa Chiêu giật mình nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm nắm tay Hứa Chiêu nói: “Em ngủ hơn nửa tháng, toàn bộ lý thuyết đều không áp dụng được, khoa học không giải thích nổi, nên anh còn định cầu nguyện thần linh làm cho em tỉnh lại. Anh không để ý là trời long đất lở hay thời không hỗn loạn gì, anh chỉ muốn biết, em có phải sẽ ngủ mãi không tỉnh không?”
Hứa Chiêu chăm chú nhìn Thôi Định Sâm: “Không đâu.”
Thôi Định Sâm thấp thỏm hỏi: “Vậy sẽ mãi mãi ở bên anh sao?”
“Mãi mãi.” Hứa Chiêu kiên định nói.
Như vậy là đủ rồi, đủ rồi. Thôi Định Sâm ôm Hứa Chiêu vào lòng.
Hứa Chiêu vòng tay ôm lấy thắt lưng Thôi Định Sâm, rõ ràng khác xưa rất nhiều: “Tiểu thúc, anh gầy quá.”
“Ừ, do nhớ em đấy.”
Hứa Chiêu cười: “Vậy từ hôm nay anh nhớ ăn nhiều một chút.”
“Tất cả đều nghe em.” Thôi Định Sâm thoải mái đáp.
Hứa Chiêu cười cười, ngửi mùi xà phòng trên người Thôi Định Sâm, nói: “Tiểu thúc, chúng ta về nhé?”
Thôi Định Sâm hỏi: “Em mệt à?”
“Không, em sợ Hứa Phàm tỉnh không thấy chúng ta.”
“Được, giờ chúng ta về.”
Hai người thong thả lên tầng, vừa mới đặt chân lên đã thấy một nhóc béo chân mập mập, chạy bạch bạch tới trước cửa một phòng bệnh, khuôn mặt ngơ ngác, nói còn chưa sõi lắm: “Bác sĩ ơi, bác sĩ ơi, ba ba của cháu, ba ba của cháu không có!”
“Bảo bảo à, ba ba của con là ai?” Một bác sĩ trẻ tuổi hỏi.
Tay Hứa Phàm cọ cọ vào quần áo, nói: “Ba ba của cháu là Hứa Chiêu, ba, ba ba đang ngủ, rồi ba ba không có nữa.”
Bác sĩ phản ứng một hồi lâu mới hiểu ý của Hứa Phàm, hỏi: “Ba ba của con ngủ ở chỗ nào?”
“Ở đằng kia, đằng kia ạ.” Hứa Phàm chỉ tay.
Thôi Định Sâm nhìn thầy thì cười, nhóc con còn biết đi tìm bác sĩ hỏi.
Hứa Chiêu lại đỏ cả hốc mắt, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hứa Phàm.”
Hứa Phàm không nghe thấy.
Hứa Chiêu lại đề cao thanh âm: “Hứa Phàm!”
Hứa Phàm nghe thấy quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Chiêu, cả người ngây ra, không nhúc nhích.
Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm chậm rãi đi tới trước mặt Hứa Phàm.
Ánh mắt Hứa Phàm ngập nước nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu dịu dàng nhìn Hứa Phàm, hỏi: “Sao thế, Hứa tam oa tử, Hứa bảo bảo, con
không biết ta nữa rồi? Không biết ta là ai sao?”
Hứa Phàm ngơ ngác mà nói: “Ba là ba ba của con.”
“Còn biết ba là ba ba con à.”
Hứa Chiêu vừa dứt lời, Hứa Phàm oa một tiếng khóc lớn.
“Ba ba! Ba ba!” Tiếng khóc của Hứa Phàm rất lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hết lên.
Sợ Hứa Phàm làm phiền bênh nhân khác, Thôi Định Sâm nhanh chóng bế Hứa Phàm lên, dắt Hứa Chiêu về phòng bệnh rồi lập tức đóng cửa lại.
Hứa Phàm vẫn còn khóc, vô cùng tủi thân.
Hứa Chiêu ngồi lên ghế, ôm Hứa Phàm lên đùi, dỗ dành: “Ngoan, ngoan, không khóc nữa, ba ba ở đây.”
Hứa Phàm dùng hai tay ôm chặt cổ Hứa Chiêu, lúc này mới dừng khóc, mặt dán lên ngực Hứa Chiêu, không nói tiếng nào, cho tới nay chưa bao giờ bé ngoan như vậy.
Hứa Chiêu nắm tay Hứa Phàm, hỏi: “Có nhớ ba ba không?”
Hứa Phàm đáp có.
Hứa Chiêu thơm thơm tay Hứa Phàm, nhẹ nhàng nói: “Ba ba không phải vẫn luôn bên con sao?”
Hứa Phàm nhìn Hứa Chiêu, non nớt nói: “Nhưng, nhưng ba ba ngủ thật lâu, con nói chuyện, nhưng, nhưng ba không để ý con.”
Hứa Chiêu áy náy: “Xin lỗi, ba ba sai, về sau Hứa Phàm nói chuyện ba ba sẽ nghe hết, được không?”
Hứa Phàm gật đầu: “Được ạ, ba ba không được ngủ lâu như vậy nữa.”
“Được, không ngủ lâu như vậy nữa, đi lấy giày để ba ba xỏ cho con.”
“Không đi giày, ba ba ôm.” Hứa Phàm dính chặt lên người Hứa Chiêu.
“…”
Hứa Chiêu giống như cả thế kỷ chưa được gặp Hứa Phàm, nên cậu cũng đồng ý ôm bé, chỉ là Thôi Định Sâm lo lắng cho thân thể của Hứa Chiêu: “Để anh ôm cho.”
“Không đâu.” Hứa Chiêu còn chưa nói gì, Hứa Phàm đã từ chối.
“…” Thôi Định Sâm nhìn Hứa Phàm: “Ba ba mới bệnh xong, con đừng làm ba ba mệt.”
Nghe vậy, Hứa Phàm ngẩng đầu nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu cúi đầu nhìn Hứa Phàm.
Hứa Phàm rất hiểu chuyện mà nói: “Ba ba, con xuống dưới.”
Hứa Chiêu cười, ôm Hứa Phàm nói: “Ba ba ôm con thêm năm phút nữa.”
Hứa Phàm lập tức cũng ôm sát Hứa Chiêu, quay đầu nhìn Thôi Định Sâm nói: “Ba ba của con nói, nói ôm con thêm năm phút nữa.”
Thôi Định Sâm: “…”
Năm phút sau, Thôi Định Sâm bế Hứa Phàm xuống, bắt đầu đi giày đi tất cho Hứa Phàm, thao tác đã đạt đến trình độ thuần thục, Hứa Chiêu nhìn thấy, cười: “Tiểu thúc, cảm ơn anh.”
Thôi Định Sâm chuyển mắt sang, ánh mắt trong suốt, dịu dàng như nước, hỏi: “Cảm ơn anh cái gì?”
Hứa Chiêu đáp: “Cảm ơn anh đã chăm sóc Hứa Phàm tốt như vậy.”
“Đây là con anh.”
Hứa Chiêu cười, nói: “Con của chúng ta.”
Ánh mắt Thôi Định Sâm lập tức sáng lên: “Đúng, con của chúng ta.”
Hứa Phàm đi giày xong, Hứa Chiêu cũng đứng lên một chút. Thật ra cậu nằm lâu quá, đi mấy bước đã thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều nên lập tức muốn xuất viện, chỉ là Thôi Định Sâm nói thế nào cũng không đồng ý, cuối cùng quyết định sẽ ở lại quan sát thêm một đêm.
Ngày hôm sau kiểm tra toàn thân không có vấn đề gì, lúc chiều, Thôi Định Sâm thu dọn toàn bộ chậu bát, bàn chải kem đánh răng, chăn đệm quần áo các thứ, mang Hứa Chiêu, Hứa Phàm về thôn Nam Loan. Vừa về tới thôn, mọi người đã chạy ra nghênh đón.
Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm tỏ vẻ cảm ơn rồi cùng về nhà Hứa Chiêu, thấy được cha mẹ Hứa khóc đến đỏ cả mắt.
Hứa Chiêu cười nói: “Ba, mẹ, không sao đâu mà, con đây không phải khỏe mạnh rồi sao?”
Mẹ Hứa vuốt cánh tay Hứa Chiêu, hỏi: “Khỏe thật rồi sao?”
“Thật mà.”
Mẹ Hứa lau nước mắt: “Khỏe là tốt rồi, khỏe là tốt rồi, nhanh, vào nhà nghỉ ngơi một chút.”
Mẹ Hứa kéo Hứa Chiêu vào phòng ngủ của cậu.
Cha Hứa đi theo.
Hai ngày nay Hứa Phàm không rời Hứa Chiêu một khắc, Thôi Định Sâm cũng vậy, nhưng hôm nay y còn bận chuyện của khu nhà kính. Nói với Hứa Chiêu một tiếng, y đi xử lý công việc rất nhanh, nhưng xong hết việc thì trời cũng đã tối.
Mẹ Hứa làm một bàn cơm lớn, suy nghĩ thấy Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm, Hứa Phàm đều mới ốm dậy nên không có nhiều món dầu mỡ ớt cay. Một bàn đồ ăn vô cùng thanh đạm, cả nhà lâu rồi mới được ăn một bữa vui vẻ đến vậy.
Mẹ Hứa nói những chuyện trong hơn nửa tháng nay, nhấn mạnh sự vất vả của Thôi Định Sâm. Thôi Định Sâm cười: “Không sao đâu, không khổ ạ.”
Mẹ Hứa lập tức phản bác: “Còn nói không khổ, hai nhà trong ngoài đều do con chăm sóc hết còn gì.”
Thôi Định Sâm cười không lên tiếng. Ăn cơm xong, y muốn rửa chén nhưng bị mẹ Hứa ngăn lại, bảo y đi nghỉ ngơi. Y không lay chuyển được bà, đành cùng Hứa Chiêu, Hứa Phàm đi tản bộ. Sau khi trở về, để Hứa Chiêu được nghỉ, y rửa mặt rửa tay rửa mông cho Hứa Phàm, rồi đặt Hứa Phàm lên giường lớn. Lúc y bưng chậu nước tới rửa chân, thân thể lảo đảo một cái.
“Tiểu thúc!” Hứa Chiêu hô lên.
Thôi Định Sâm quay đầu lại, cười nói: “Không có việc gì.”
Hứa Chiêu hỏi: “Có phải vừa rồi anh thấy choáng đầu không?”
Thôi Định Sâm không phủ nhận, hôm qua cơn cảm mạo của y mới đỡ hơn một chút nhưng hơn nửa tháng này, thân thể y mệt mỏi quá độ nên vừa rồi y ngồi xổm một lúc mới bị như vậy.
Hứa Chiêu nói: “Buổi tối anh đừng về, ở lại đây nghỉ ngơi.”
Thôi Định Sâm sửng sốt, tim đập nhanh một nhịp, hỏi: “Vậy, anh ngủ ở đâu nhỉ?”