Edit: Blanche
Sáng sớm, mặt trời còn chưa thức dậy, Thôi Định Sâm đã tỉnh, nhưng y không rời giường ngay mà nằm nghiêng người, ánh mắt dịu dàng nhìn Hứa Chiêu đang say ngủ.
Y và Hứa Chiêu tuy rằng chưa tổ chức hôn lễ nhưng giấy đăng kí kết hôn đã nhận, ngày đẹp cũng đã chọn, y cũng đã quang mình chính đại được ngủ cùng với Hứa Chiêu ở nhà cậu, làm y thấy mỗi ngày đều rất hạnh phúc.
Điều duy nhất không ổn chính là Hứa Phàm.
Hứa Phàm thực sự rất bám Hứa Chiêu, từ sáng đến tối phải ngủ cùng Hứa Chiêu, sáng rửa mặt xong là bò lên tầng, ngồi trên giường, có hôm còn đòi ở bên Hứa Chiêu tới nửa đêm, ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc vận động của hai người, vì thế tối nào Thôi Định Sâm cũng phải đợi Hứa Phàm ngủ say rồi ôm bé xuống dưới tầng, để bé ngủ một mình.
Tuy rằng khi Hứa Phàm tỉnh dậy chuyện đầu tiên làm sẽ là đi lên tầng tìm Hứa Chiêu, nhưng Thôi Định Sâm cho rằng chỉ cần chiếm được Hứa Chiêu thêm một giây cũng được, ví dụ như bây giờ, y có thể kéo Hứa Chiêu vào trong ngực, chân dài gác lên người Hứa Chiêu, trong lòng nở hoa, chợt nghe thấy tiếng Hứa Phàm.
“Ba ba! Ba ba lớn!”
Thôi Định Sâm lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ, ánh mắt ti hí nhìn ra ngoài cửa. Cửa nhanh chóng bị mở ra, một nhóc béo mặc áo yếm màu hồng cầm bình sữa đi vào.
“Ba ba lớn!” Vì Thôi Định Sâm nằm ngoài nên Hứa Phàm tới bên giường liền gọi Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm làm như không nghe thấy.
Hứa Phàm lại gọi: “Ba ba lớn! Sao ba lại ôm ba ba của con đi ngủ? Con, con sao lại xuống dưới ngủ mất.” Hứa Phàm mỗi ngày đều ngủ ở tầng trên, tỉnh dậy lại ở tầng dưới, ngay cả bé cũng không hiểu rốt cuộc mình ngủ ở chỗ nào.
Thôi Định Sâm vẫn không đáp.
Hứa Phàm đứng bên giường không còn cách nào, cầm bình sữa uống thêm hai ngụm nước rồi đặt bình lên tủ đầu giường, lảo đảo bám thành giường leo lên. Nhưng người bé vừa lùn vừa béo, không lên nổi, cả người bám chặt ở đó như đu dây.
Thôi Định Sâm thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Hứa Phàm vẫn đang đu ở mép giường, nhưng đây không phải là cách hay. Bé duỗi chân chạm lại xuống đất, đứng thật vững rồi nhìn xung quanh. Bé thấy được ghé nhỏ mình hay ngồi lập tức bê tới đặt ở cạnh giường, trèo lên ghế rồi dễ dàng leo lên úp sấp trên giường.
Nằm lên giường rồi chắc chắn phải nằm lên người Hứa Chiêu, nhưng Hứa Chiêu nằm bên trong, bé nhất định phải vượt qua Thôi Định Sâm mới được. Vì thế Hứa Phàm bất chấp, cả tay cả chân đều trèo lên người Thôi Định Sâm, không tiếc chút nào chuẩn bị trèo qua đầu y.
Thôi Định Sâm vốn muốn tiếp tục giả bộ ngủ, ôm chặt Hứa Chiêu, nhưng do sức nặng của Hứa Phàm, y không thể không nghiêng người, mà nghiêng rồi rất dễ ăn mông lên mặt, nên y nhanh chóng mở mắt, ôm Hứa Phàm ngồi xuống mép giường, y cũng ngồi dậy theo, hỏi: “Hứa Phàm, sáng sớm con làm cái gì thế?”
Hứa Phàm mở to đôi mắt long lanh nhìn Thôi Định Sâm: “Con muốn cùng ba ba, ba ba của con đi ngủ.”
Thôi Định Sâm nhẹ nói: “Trời sáng rồi còn ngủ gì nữa?”
“Vậy sao ba còn ngủ?”
Hay, nhóc con mông to này còn biết cãi.
Thôi Định Sâm cười nói: “Ba không ngủ, ba chuẩn bị dậy rồi.”
Hứa Phàm tiếp lời: “Vậy ba đứng lên đi, con đi ngủ, con ngủ, ngủ cùng ba ba của con.”
Thôi Định Sâm: “…”
Rất biết nói, Thôi Định Sâm cạn lời nhìn chằm chằm Hứa Phàm.
Hứa Phàm cũng nhìn chằm chằm Thôi Định Sâm, nhưng được một lúc bị khí chất của Thôi Định Sâm áp bách, bé không nhìn nữa, quay đầu lại chổng mông vào mặt Thôi Định Sâm, rồi nằm úp xuống bên chân Hứa Chiêu, từ chân bò lên, chui vào lòng Hứa Chiêu.
Bé không nhìn nữa vì bé có chút sợ ba ba lớn, nhưng bé biết chỉ cần vào lòng ba ba sẽ an toàn, vì ba ba lớn luôn nghe lời ba ba, nên khi bé chui được vào trong ngực Hứa Chiêu rồi, khuôn mặt vùi vào trong cổ Hứa Chiêu, một tay ôm lấy cổ Hứa Chiêu, lúc này bé mới lộ ra một con mắt sáng lấp lánh len lén nhìn Thôi Định Sâm.
Bộ dáng rất đáng yêu.
Thôi Định Sâm cười ra tiếng.
Hứa Phàm lúc này mới nói: “Con ôm ba ba của con đi ngủ.”
Thôi Định Sâm đáp: “Được.”
Hứa Phàm lại nói thêm: “Không cho ba ngủ cùng.”
Thôi Định Sâm dùng giọng điệu thương lượng nói: “Cho ba ngủ cùng không được sao?”
“Không được.” Hứa Phàm kiên định cự tuyệt, chân ngắn cố gác lên người Hứa Chiêu, giữ chặt Hứa Chiêu lại nhưng chân ngắn quá, không giữ chặt được.
Làm Thôi Định Sâm cười một trận, lại dùng giọng điệu nài nỉ tiếp: “Cho ba ngủ một lần thôi, được không?”
“Không được.” Hứa Phàm vẫn kiên định như cũ.
Thôi Định Sâm không nhanh không chậm nói: “Muốn ăn bánh bao thịt bò không?”
Hứa Phàm nháy mắt không lên tiếng.
Thôi Định Sâm còn nói: “Còn có chân giò.”
Ánh mắt Hứa Phàm chớp một chút.
Thôi Định Sâm nói tiếp: “Thịt ba chỉ nướng nữa.”
Hứa Phàm chép miệng, nói: “Con, con muốn ăn.”
Thôi Định Sâm lặp lại vấn đề đầu tiên: “Vậy cho ba ngủ cùng, được không?”
Hứa Phàm suy nghĩ một chút: “Vậy ba không được ôm ba ba của con.”
“Được, ba ôm con, có thể chứ?”
“Có thể ạ.” Vì ăn, Hứa Phàm lập tức đồng ý.
Vì thế Thôi Định Sâm nằm lại trên giường, ôm cả Hứa Chiêu, Hứa Phàm vào trong ngực, chỉ trong chốc lát, một lớn một nhỏ lại cùng chìm vào giấc ngủ với Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu đêm qua bị Thôi Định Sâm gây sức ép lâu lắm, cho nên Hứa Phàm, Thôi Định Sâm ầm ĩ như
vậy, cậu mơ mơ màng màng nghe thấy nhưng không có sức mở mắt, chỉ một lúc sau đã ngủ mất. Lần thứ hai tỉnh lại, cậu liền thấy Hứa Phàm, Thôi Định Sâm ngủ cạnh mình, hai cha con ngủ tư thế giống hệt nhau, đều là nằm nghiêng, một tay cong cong. Cậu bỗng phát hiện đôi mắt của Hứa Phàm có vài phần giống với Thôi Định Sâm.
Rất đẹp.
Hứa Chiêu hôn một người một cái rồi đứng dậy thay quần áo, sau đó xuống tầng đánh răng rửa mặt. Khi lên tầng lại, Hứa Phàm và Thôi Định Sâm đang ôm nhau ngủ, hai cha con này vừa rồi không phải cãi nhau to lắm à?
Hứa Chiêu không để ý, xuống tầng lấy quần áo cho Hứa Phàm, vừa mới mang lên, Hứa Phàm, Thôi Định Sâm liền tỉnh, Hứa Chiêu đưa hai bộ đồ cho cả hai, để hai người tự mặc.
Sau đó Hứa Phàm, Thôi Định Sâm ra mặc quần áo trước gương.
Thôi Định Sâm cao, nhìn phía trên gương, Hứa Phàm lùn, nhìn phía dưới gương, vì thế hai cha con vừa soi gương vừa thay đồ, rửa mặt xong, lại soi gương chải tóc, giống như không có gương, cả hai không thể nào mặc đồ chải đầu một cách bình thường được.
Thôi Định Sâm thường nhường Hứa Phàm đứng ở bên trái, vừa đứng vừa bảo Hứa Phàm đừng che quần của mình, Hứa Phàm cũng sẽ phản kháng, bảo là đứng bên trái không thấy được khuôn mặt dễ nhìn của mình, còn bảo mình là bảo bảo, Thôi Định Sâm đừng có tranh gương với bé.
Hứa Chiêu: “…”
Thật sự là cha con ruột rồi, có thể soi gương từ sáng đến tối. Hứa Chiêu nhịn không được đè ấn đường, nói: “Tiểu thúc, Hứa Phàm, không soi nữa, đi ăn.”
Thôi Định Sâm, Hứa Phàm lúc này mới ngừng soi gương, đi theo Hứa Chiêu xuống tầng ăn sáng.
Bữa sáng đều là cha mẹ Hứa làm, vì Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm bận rộn tới khuya, lại là người trẻ tuổi, ngủ rất nhiều nên hai người đều nguyện ý để nhóm Hứa Chiêu ngủ thêm một lát.
Vì vậy bữa sáng đều do hai vị phụ huynh chuẩn bị, hơn nữa còn làm từ sớm, sớm hơn những người khác trong thôn, nên khi cả nhà ăn xong, phần lớn thôn dân mới làm tốt bữa sáng.
Thế là Hứa Phàm lại chạy qua nhà Đại Trang ăn thêm nửa cái bánh bột ngô, rồi cùng chơi với Đại Trang, Đại Ny nhi, được một lúc sẽ kéo Đại Ny nhi đi đường còn lảo đảo tới nhà mình, cùng ngồi xe ô tô trẻ em. Xe ô tô trẻ em là Thôi Định Sâm mua ở trên thành phố S khi đi công tác, mua cho Hứa Phàm ngồi lái, Hứa Phàm coi như bảo bối, ngoài mình ra thì chỉ cho Đại Ny nhi ngồi.
Đại Ny nhi rất giống Đại Trang, nhưng trắng hơn Đại Trang một chút, mắt to hơn một chút, nên nhìn qua đáng yêu hơn Đại Trang nhiều. Hứa Phàm rất thích trẻ con, mèo con, chó con, điểm này rất giống Hứa Chiêu.
Đại Trang thấy Đại Ny nhi chơi vui vẻ, liền nói với Hứa Phàm: “Tam oa tử, cho tớ ngồi xe với.”
Hứa Phàm quyết đoán cự tuyệt: “Không cho.”
“Vậy sao cậu lại cho Đại Ny nhi ngồi?”
“Vì Đại Ny nhi là em gái mà.”
“Nhưng, Đại Ny nhi là em gái tớ.” Đại Trang nói: “Nếu cậu không cho tớ ngồi, tớ sẽ dắt Đại Ny nhi về nhà.”
Hứa Phàm lập tức tức giận: “Không cho cậu ngồi đâu.”
Đại Trang lập tức bế Đại Ny nhi xuống xe, dắt tay Đại Ny nhi: “Em, chúng ta về, chúng ta không chơi với tam oa tử nữa.”
Đại Ny nhi gật đầu, sau đó ngoan ngoãn đi theo Đại Trang về.
Hứa Phàm ngây người một chút, ném xe đồ chơi xuống, nhanh chóng đuổi theo tới nhà Đại Trang. Được một lúc, bé cúi đầu quay về, tìm thấy Hứa Chiêu lập tức ôm chân cậu, cọ đi cọ lại, bộ dáng rất đáng thương.
Thôi Định Sâm tò mò hỏi: “Sao vậy? Lại cần tiền mua bột ô mai à?”
Hứa Phàm nói: “Không cần tiền.”
Kỳ lạ, bộ dáng này giống lúc thấy người khác ăn bột ô mai hay thịt Đường Tăng rồi về nhà đòi tiền, kết quả lại không cần tiền, Hứa Chiêu hỏi: “Con không muốn tiền thì muốn gì?”
Thanh âm Hứa Phàm vẫn mang đậm hơi sữa, tủi thân mà nói: “Con muốn em gái, con muốn một cái, một cái em gái giống Đại Ny nhi.”
Hứa Chiêu: “…”
Thôi Định Sâm: “…”