Trần Chanh dùng cằm ám chỉ phía sau, cô ấy chép miệng nói: "Chuyển cái người mới tới kia đến chính giữa đi.”Phong Thanh Thanh quay đầu nhìn, lập tức nhìn thấy Tần Đông ngồi ở vị trí cũ của Vu Lệ Lệ, mà Vu Lệ Lệ thì ngồi vào vị trí ở bên trong Tần Đông."Tớ không nghĩ tới, cái người mới tới kia, quan hệ còn rất lớn.
Lúc này mới chuyển đến bao lâu, một tuần đều chưa đủ, đã điều đến giữa.” Lời trong lời ngoài của Trần Chanh đều có chút châm biếm trào phúng.Ngược lại Phong Thanh Thanh lại không cảm thấy sao cả, cô đã sớm đoán được sẽ như vậy, không nói chuyện khác, chỉ nói việc cô ngồi ở trước Vu Lệ Lệ, Vu Lệ Lệ nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế chuyển cách xa khỏi cô."Mặc kệ cô ấy, chúng ta học tập thật tốt là được.
Còn chưa đầy một năm nữa là đến kỳ thi đại học, cho dù cô ấy chuyển lên phía trước thì sao?” Phong Thanh Thanh híp mắt nhìn chằm chằm Vu Lệ Lệ một chút, sau đó nói.Người có tiền có thế, cho dù là ở bất cứ nơi nào họ đều sẽ sử dụng đặc quyền, đây là chuyện không thể nghi ngờ."Tớ không ưa dáng vẻ kiêu ngạo của cô ta.” Trần Chanh khinh thường nói, cô ấy cũng không có xin chuyển đến giữa đâu."Được rồi, cậu nhanh đi làm bài tập về nhà đi.” Phong Thanh Thanh nhịn xuống xúc động muốn bóp mặt bánh bao của cô ấy rồi nói."Tớ không làm nổi nữa.
Đúng rồi, nhà cậu xảy ra chuyện gì vậy? Sao hôm nay trông mặt mày cậu ủ rũ thế?” Trần Chanh hỏi.
Từ sau khi ngồi cùng Phong Thanh Thanh, cô chưa từng thấy qua Phong Thanh Thanh ủ rũ như vậy.
Ngay cả lúc mới vào nhập học kia, bạn học trong lớp bắt nạt Phong Thanh Thanh, Phong Thanh Thanh đều cực kỳ bình tĩnh, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Phong Thanh Thanh mặt mày ủ rũ như vậy."Trong nhà có một số việc.
Không nói nữa, nói ra cũng chỉ tổ phiền lòng mà thôi.
Phong Thanh Thanh lắc đầu nói.
Cũng không phải cô không muốn nói sự việc cho Trần Chanh, nhưng việc này thật sự quá khó mở miệng, nói ra cũng chỉ khiên cho thêm người phiền lòng mà thôi."Không sao đâu, nói cho tớ biết đi, tớ sẽ đưa ra ý tưởng cho cậu.” Trong chốc lát lòng hiếu kỳ của Trần Chanh tăng vọt, cô ấy nhất định phải nghe Phong Thanh Thanh nói.Phong Thanh Thanh bất đắc dĩ đem chuyện xảy ra tối hôm đó nói cho Trần Chanh biết."Lá gan của tên Triệu Nhật Địa kia cũng quá lớn rồi? Quả thật là coi trời bằng vung! Người ở đồn cảnh sát đều mặc kệ không quản sao?” Trần Chanh kinh ngạc há to miệng nói."Quản? Bọn họ làm sao quản? Những tên du côn lưu manh này đi tới đi lui ai biết được, tới nhanh, chạy cũng nhanh, chờ chúng ta đi báo án quay về thì những tên du côn lưu manh này đã chạy hết sạch rồi.” Phong Thanh Thanh giễu cợt nói.Ngày hôm đó có người chạy đến đồn cảnh sát giúp họ báo