Thịnh Ninh không mang theo nhiều hành lý về quê, sau khi lên xe ngồi nép vào một góc.
Những người xung quanh đều đang cố ý hoặc vô tình liếc nhìn cô."Đây là con gái nhà ai mà lớn lên thật xinh đẹp?" Một người phụ nữ trung niên kinh ngạc cảm thán hỏi."Ui! Đây không phải là con gái nhà Thịnh lão tam hay sao?" Có người là đồng hương với Thịnh Ninh, chỉ cần liếc mắt là nhận ra cô: "Mày không phải tham gia quân đội sao? Sao đã trở về rồi? Không phải là bị quân đội khai trừ rồi chứ? Hừ hừ...tao thấy loại người như mày bị khai trừ là xứng đáng."---Các nàng truy cập vào trang: để ủng hộ bản dịch của mình nhé---Ban đầu Thịnh Ninh luôn cúi đầu chính là hy vọng không bị người quen biết nhận ra được.
Bây giờ nghe thấy người nọ nói không có ý tốt cô liền quay đầu qua nhìn, trong đôi mắt long lanh tràn đầy tức giận."Bác gái này, bác đây là đang phỉ báng tôi!""Mày gọi tao là cái gì? Mày thế mà lại gọi tao là bác gái?" Người nói chuyện là một thiếu phụ, nhìn qua khoảng tầm ba mươi tuổi.
Phỏng chừng thường ngày không phải làm việc nhà nông, làn da trắng hơn hẳn so với dân quê bình thường."Tại sao lại không phải? Tôi gọi bác gái là sai à ?" Thịnh Ninh quay đầu, chớp đôi mắt to vô tội nhìn mọi người xung quanh."Ừ ừ! Không sai! Tiểu Trương, cô cũng hơn ba mươi tuổi rồi.
Cô gái nhỏ người ta mười bảy mười tám tuổi gọi cô một tiếng bác gái đó là tôn trọng cô." Những người chung quanh sôi nổi phụ hoạ."Đúng vậy, không gọi sai đâu!"Thiếu phụ sợ nhất người ta nói mình già, Thịnh Ninh gọi cô ta là bác gái còn không phải nói mình vừa già vừa xấu sao? Bây giờ thấy mọi người đều nói giúp nó, tức khí vén tay áo muốn xông lên túm tóc nàng."Mày là con đĩ nhỏ lả lơi ong bướm, mày còn dám trở về nha! Để xem tao có xé nát miệng mày ra không!""Bác gái à, đây là nơi công cộng, mong bác có chút ý thức." Thịnh Ninh rốt cuộc nhớ ra, thiếu phụ này chẳng phải là Trương quả phụ ở đầu thôn Đông hay sao!Một quả phụ ở nông thôn, có thể hằng năm không làm việc nhà nông, nguyên nhân