Cũng may mắn thời đại này con người đa phần đều chất phác giản dị.
Nếu là sau này, khẳng định sẽ có người gấp không chờ nổi mà giậu đổ bìm leo, cười khi người khác gặp hoạ.Tuy rằng bị mắng, nhưng nhờ vậy Thịnh Ninh mới cảm giác chân thực nhịn không được vui vẻ.
Có thể trở lại cảm giác thật tốt.Một đời được sống lại này, cô tuyệt đối sẽ không mong muốn những thứ xa vời không thuộc về mình vì điều đó sẽ làm cô trở nên ích kỷ nông cạn.
Nhớ lại cái ôm ấm áp trước khi chết kia, khóe miệng Thịnh Ninh nở nụ cười ấm áp .Này một đời, cô sẽ không bao giờ bỏ qua người đàn ông bề ngoài lãnh khốc, âm trầm dọa người nhưng nội tâm lại ấm áp .Tần Thúy Phân nhìn bộ dáng Thịnh Ninh bây giờ cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp nhưng lại không thể chỉ ra.Đội hình tham gia hội diễn văn nghệ toàn quân khu vô cùng đông đảo, một số thủ trưởng cấp cao cũng tới dự , vài vị lãnh đạo đoàn văn công cũng ngồi phía trước làm khán giả.Thời gian trôi qua gần đến giờ bắt đầu biểu diễn hậu trưởng càng trở nên bận rộn gấp rút.
Thịnh Ninh là người mới trong đoàn văn công, thời gian còn chưa đến một năm nhưng ngày thường huấn luyện hay lười biếng, nhân duyên với mọi người trong đoàn lại không tốt vốn là không có cơ hội xuất hiện trước công chúng.
Nhưng bởi vì cô lớn lên xinh đẹp, làn da trắng nõn, mềm mại như đoá hoa hồng, một đôi mắt to tròn ngập nước.
Chẳng sợ động tác của cô toàn thân phối hợp không đúng tí nào cũng có thể giúp đoàn văn công thêm vài phần thể diện.Dùng cách nói của người hiện đại chính là một người kéo cao giá trị nhan sắc toàn đoàn.Đoàn văn công của cô là sư đoàn trực thuộc bộ chính trị, so sánh với vũ đoàn Hoả Tiễn thuộc quân khu bộ chính trị vẫn còn kém xa.
Bọn họ còn có thể đại biểu quốc gia đi nước ngoài biểu diễn, hội diễn hôm nay chính là do vũ đoàn Hoả Tiễn phụ trách.Dương Văn Dĩnh lãnh đạo đoàn văn giao công của cô đến từ quân khu.
Nghe nói thời trẻ cô ấy cùng thủ trưởng vũ đoàn Hoả Tiễn không hợp nhau lắm.“Buổi tối biểu diễn ngày hôm nay rất quan trọng, đoàn văn công của chúng ta có thể nổi bật hay không, có mang lại vẻ vang cho sư đoàn 39 hay không đều phụ thuộc vào mọi người.” Dương Văn Dĩnh là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, mặc quân trang thẳng thớm, tóc dài được búi gọn sau đầu không chút cẩu thả.
Đôi môi mảnh dẻ, ánh mắt sắc bén, làm cả người chị ấy nhìn qua phi thường nghiêm túc khó gần.Khi Thịnh Ninh nhìn thấy Dương Văn Dĩnh, trong lòng vô cùng kích động.
Kiếp trước, khi cô xảy ra chuyện bị đoàn văn công khai trừ, toàn bộ quân khu chỉ có chị ấy người mà ngày thường dường như luôn nhìn cô không vừa mắt lại tới đưa tiễn.“Đặc biệt là Thịnh Ninh, lần này nếu cô làm tôi