Tác giả: Trang Mun
--------------------------------------------
Diệp Vy chạy không có phương hướng, cô chỉ biết là không thể rơi vào tay bọn chúng.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Diệp Vy cắn răng. Cô cảm thấy bắt đầu đuối sức. Cả ngày vừa đói vừa mệt khiến mắt cô hoa lên.
Diệp Vy va phải hòn đá khiến cô ngã xuống. Trước khi ngã cô cảm thấy chân mình đã bị trẹo. Cơn đau ở chân cộng với sự sợ hãi khiến cô rơi vào tuyệt vọng.
Ba tên côn đồ đuổi kịp Diệp Vy. Bọn chúng thấy cô không chạy được nữa thì cất giọng cười nhạo: "Sao vậy người đẹp? Không chạy nữa à? Suy nghĩ kĩ rồi nên ngồi đây đợi bọn anh sao?"
Diệp Vy không còn sức để quan tâm nữa. Cô nhắm chặt mặt phó mặc cho số phận.
Chát
Bỗng một cái tát rơi vào má trái của cô, Diệp Vy ngã xuống, cô cảm thấy đầu mình ong ong, mắt hoa lên, bên má bắt đầu nóng rát.
Tên mà Diệp Vy làm cho bị thương đang dùng ánh mắt hung ác để nhìn cô. Vết máu bên mắt càng làm nổi bật lên sự đáng sợ của hắn.
"Tao tưởng mày giỏi lắm mà? Lần này xem mày chạy đi đâu"
Nói rồi hắn giật mạnh chiếc áo phông trên người cô, chiếc áo bị rách một mảng. Bàn tay ghê tởm của hắn vuốt ve cô.
Diệp Vy siết chặt bàn tay nhỏ bé. Chưa bao giờ cô muốn giết người như bây giờ.
Khi khuôn mặt kinh tởm của hắn ta sắp hôn xuống cổ cô thì một tiếng súng vang lên.
Đoàng
"Á..."
Tên đó nhìn đôi chân đầy máu của mình rồi nhìn hướng tiếng súng phát ra.
Trong đêm tối mặc dù nhìn không rõ như cũng thấy thấp thoáng một bóng người. Thân hình cao lớn như hòa với bóng đêm. Ba tên côn đồ như cảm nhận được sát khí dày đặc đang hướng về bọn chúng.
Diệp Vy thấy có người, trong đôi mắt vô hồn của cô như lóe lên ánh sáng.
Tên mặt sẹo nhìn về hướng người đã phá hỏng cuộc vui của bọn họ, giọng nói hung ác vang lên: "Mày là ai?"
Hàn Phong bước từng bước về phía chúng. Khi khuôn mặt của anh hoàn toàn bại lộ dưới ánh đèn pin, bọn chúng dương như cảm nhận được tử thần đang kề lưỡi hái vào cổ bọn chúng.
Hàn Phong lúc này đang vô cùng kiềm chế bản tính hung ác của mình, anh không muốn dọa cô sợ, nếu không bọn chúng đã bị cắt từng khúc rồi chứ đâu còn sống mà ở đây nói nhảm.
Diệp Vy sau khi thấy là Hàn Phong thì vui mừng, cô ngước đôi mắt cầu cứu về phía anh.
Hàn Phong cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay sang nhìn. Suýt nữa thì anh mất không chế mà trở nên điên cuồng. Khuôn mặt trắng nõn của cô sưng lên do bị đánh, khóe môi còn có máu chảy ra. Chiếc áo xộc xệch, bị rách một mảng trước ngực, đôi gò bồng đảo như ẩn như hiện.
Không do dự, Hàn Phong bước nhanh đến chỗ Diệp Vy, cởi áo của mình rồi khoác cho cô. Anh khẽ vuốt đầu cô, thì thầm: "Không sao nữa rồi. Có anh ở đây"
Diệp Vy lúc này mới bật khóc, cô ôm chặt Hàn Phong không dám buông ra.
Hàn Phong sững sờ. Anh đã tưởng tượng ra cảm giác khi được
ôm cô vào lòng cả trăm lần nhưng trong hoàn cảnh này, thân hình của cô đang run rẩy vì sợ hãi, nước mắt của cô đang thấm ướt áo anh, Hàn Phong bỗng cảm thấy đau lòng.
Ba tên côn đồ dường như không chịu được nữa. Một tên rút con dao trên người, tiến về phía Hàn Phong.
Diệp Vy thấy tên côn đồ đang ở sau lưng anh, cô sợ hãi hét lên: "Cẩn thận"
Hàn Phong quay người nắm lấy cánh tay cầm dao đang giơ ra của tên côn đồ, anh giơ chân đá vào bụng hắn.
Tên côn đồ ôm bụng, Hàn phong bồi thêm cho hắn hai phát súng vào hai chân.
Tên côn đồ đau đớn không dậy nổi.
Tên mặt sẹo thấy hai tên đàn em của mình bị trúng đạn không dậy nổi. Gã ánh mắt hung ác nhìn Hàn Phong. Bỗng gã ta nở nụ cười nham hiểm.
Tên mặt sẹo rút súng của mình rồi bắn về phía Hàn Phong
Hàn Phong theo bản năng né tránh. Tên mặt sẹo thừa cơ hội chạy đến chỗ Diệp Vy gần đấy. Gã siết cổ cô, chĩa về phía Diệp Vy: "Mày mà nhúc nhích là tao bắn nát đầu con nhỏ này. Mày muốn thử không?"
Hàn Phong thấy vậy ánh mắt càng thêm hắc ám. Anh mặc dù có thể phản xạ nhanh hơn nhưng anh không muốn, dù phần trăm lên đến 99%, anh cũng không dám mạo hiểm 1% còn lại.
Tên mặt sẹo thấy anh không dám làm gì thì nở một nụ cười ác độc: "Ném súng đi"
"Đừng..." Diệp Vy lo lắng lên tiếng.
Khẩu súng càng dí sát vào đầu cô hơn. Gã gằn từng tiếng: "Ném súng đi"
Hàn Phong quẳng súng đi xa.
Tên mặt sẹo thấy vậy nở một nụ cười điên cuồng.
Đoàng
"Không..." Diệp Vy gào lên.
Hàn Phong lấy tay che lấy bụng đang chảy máu của mình, mặc dù vậy anh vẫn nhìn về phía cô, môi nở nụ cười dịu dàng, giọng điệu trấn an vang lên: "Đừng khóc, tôi không sao"
Diệp Vy nghe vậy nước mắt càng tuôn rơi. Mặc dù mới quen nhau chưa được bao lâu nhưng cô biết, lúc này đây, cô đã có tình cảm với anh.
Tên mặt sẹo thấy vậy, khuôn mặt làm ra vẻ thương cảm: "Mới có vậy mà đã diễn vở kịch đau khổ rồi, vậy nếu...tên này chết đi...thì sao hả? Haha.."
Diệp Vy nghe vậy cứng người. Cô nhìn cánh tay dần dần đưa lên của gã, khẩu súng nhắm vào mi tâm Hàn Phong.
ĐOÀNG!!!