Mấy ngày tiếp theo Diệp Vy cảm thấy Cẩm Tố Mai tận lực né tránh cô, cô cũng vui mừng vì điều đó, cô cũng không muốn nhìn thấy cô ta một chút nào.
Khuôn viên trường vào buổi chiều có rất nhiều bạn học, tiếng nói cười vui vẻ, tiếng hò reo cổ vũ, Diệp Vy nhìn những khuôn mặt tràn đầy sức sống kia, thanh xuân thật tốt, có thể thoải mái vui đùa mà không lo nghĩ nhiều, có những chuyện tình cảm cho dù biết sẽ không có kết qủa nhưng vẫn yêu hết mình, chỉ đơn giản đó là những năm tháng tươi đẹp của tuổi thanh xuân, chỉ nghĩ muốn làm những điều mà mình thích.
Hà Như thỉnh thoảng luôn liếc nhìn về phía Diệp Vy, đôi tay cô xoắn lại với nhau, đắn đo suy nghĩ xem có nên hỏi Diệp Vy chuyện hôm trước không.
Bảo Nghi đi bên cạnh vẫn luôn không nói lời nào. Thanh xuân có sự nhiệt tình nhưng cũng có sai lầm, quan trọng là ta sẽ nhận ra sai lầm và giải quyết nó hay vẫn luôn đắm chìm trong cái sai lầm đó.
Diệp Vy thấy Hà Như cứ cách ba phút lại nhìn cô một lần thì không chịu được nữa, cô mới dừng lại bước chân, quay sang nhìn Hà Như, "Cậu muốn nói gì?"
Hà Như nghe thấy vậy thì không đắn đo nữa, vội vàng hỏi mấy hôm trước là chuyện gì xảy ra.
Diệp Vy thở dài, cô cũng không muốn nhắc lại chuyện này, nhưng cô biết với tính cách của Hà Như, nếu cô ấy muốn biết chuyện gì thì nhất định không để cho cô yên, vì thế cô kể hết cho hai người chuyện tối hôm đó cô gặp Hàn Lăng Vũ, cả chuyện cậu ấy là em họ của bạn trai cô cô cũng kể cho hai người.
Hà Như nghe xong thì vô cùng tức giận, "Không ngờ cô ta có thể ngậm máu phun người như vậy, hừ, đây là ghen tị với Vy nhà ta xinh đẹp hơn cô ta sao!"
Diệp Vy cảm thấy buồn cười, cô thấy Hà Như cái gì cũng tốt, chỉ có hơi bốc đồng và thiếu tinh tế chút, lúc nào cũng nói nhanh hơn nghĩ, nhưng cô rất quan tâm đến bạn bè.
"Sau này nhìn thấy tránh mặt đi là được." Bảo Nghi hiền lành hơn nói, nhưng điều này có vẻ khó, dù sao bốn người bọn họ ở chung một phòng, lại còn là bạn học của nhau, sợ rằng muốn tránh cũng không được.
Hà Như nghe vậy thì không cho là đúng, "Tại sao phải tránh? Hay là chúng ta xin cô quản lý ra ở chỗ khác?" Cô cũng cảm thấy không thoải mái khi ở cùng một người có nhân phẩm kém như vậy.
Diệp Vy nhìn hai người bất bình thay cô thì cảm thấy ấm áp, "Chưa đến mức đó đâu, dù sao cũng là bạn học với nhau, cậu ấy cũng chưa làm điều gì quá đáng." Diệp Vy cũng không phải muốn giải thích cho Cẩm Tố Mai, nhưng chuyện này đối với cô cũng không là gì, nếu mà cô ta sau này còn đụng đến giới hạn của cô thì lúc đó cô nhất định cũng không để yên.
Hai người nghe Diệp Vy nói vậy thì cũng không phản đối gì, cậu ấy nói đúng, dù sao cũng là bạn học, làm quá lên sẽ không hay, bọn họ còn thường xuyên gặp nhau, cũng không nên trở mặt rõ ràng như vậy.
Vì thế chuyện này bị ném ra sau đầu, Hà Như bắt đầu nhớ đến việc Diệp Vy nói Hàn Lăng Vũ là em họ của bạn trai cậu ấy.
"Cậu giới thiệu cậu ấy cho tớ đi mà." Hà Như cầm tay Diệp Vy lắc lắc, sau khi biết cô quen biết với Hàn Lăng Vũ thì từ bấy giờ vẫn luôn đòi cô giới thiệu cậu ấy cho cô, nói nhiều đến mức Diệp Vy cảm thấy phiền.
"Nhiều lúc tớ mong cậu như Bảo Nghi, có thể bớt nói đi một chút." Diệp Vy bất đắc dĩ nói.
"Hừ, tớ mới không trở thành con mọt sách như vậy đâu." Hà Như hừ lạnh coi thường.
Bảo Nghi đi bên cạnh bị coi thường thì không biết phải nói gì, cô đây là có chí tiến thủ có được không, bây giờ chăm chỉ cũng bị coi thường là sao.
Ba người vui vẻ đi dạo với nhau, khi đi qua sân bóng rổ thì bị Hà Như kéo vào.
"Nhanh nhanh, vào đây xem." Hà Như vội vàng kéo hai người vào xem.
Diệp Vy và Bảo Nghi không có hứng thú lắm nhưng thấy Hân Nhi hào hứng thì cũng theo cô đến xem một chút.
Sân bóng rổ lúc này chỉ có mấy bạn học nam đang tập đánh với nhau, cũng chẳng phải là có trận đấu nào, nhưng ở đây cũng có rất nhiều bạn học nữ cổ vũ, Diệp Vy liếc nhìn, nhận ra Hàn Lăng Vũ cũng ở đây.
Mỗi khi Hàn Lăng Vũ ghi số điểm là tiếng hò reo lại vang lên, đồng đội của cậu thấy thế thì cảm thấy bị tổn thương, tại sao chỉ có mình thằng này được cổ vũ chứ? Là do họ không đẹp trai bằng cậu ta sao? Có cần phân biệt đối xử vậy không!
Hàn Lăng Vũ mặc bộ đồ thể thao thoải mái, làm hiện rõ thân hình rắn chắc của cậu, mấy bạn học nữ nhìn vào chỉ biết hét lên đầy phấn khích.
Lưu Diệc Văn ở đằng sau vỗ vai cậu một cái, chỉ về phía khán đài, "Có mỹ nữ kìa!"
Hàn Lăng Vũ cũng không quan tâm lắm, nhưng thấy cậu nói vậy theo bản năng nhìn về phía cậu chỉ, đập vào mắt cậu là chị dâu đang ngồi đấy, cũng đang nhìn về phía này.
Hàn Lăng Vũ thấy thế vui vẻ vẫy tay với cô.
Diệp Vy cũng mỉm cười đáp lại.
Và tất cả mọi người có mặt ở đấy đều quay sang nhìn họ.
Phải biết rằng Hàn Lăng Vũ rất nổi tiếng trong trường này, không chỉ có đẹp trai mà còn có gia thế tốt, vì thế là đối tượng trong mộng của nhiều bạn nữ. Hàn Lăng Vũ không phải là thiếu gia phong lưu nên từ khi vào trường mọi người cũng không nhìn thấy cậu có bạn gái hay thân thiết với bạn học nữ nào, nhưng bây giờ lại thấy cậu cười vẫy tay với một bạn học xinh đẹp thì cũng không khỏi tò mò xem đây là ai.
Diệp Vy cảm thấy mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía cô thì cảm thấy hơi hối hận, cô quên mất là tên này nổi tiếng như thế nào, cô bây giờ chuồn đi thì có kịp không!
Không đợi cô thực hiện được ý đồ thì Hàn Lăng Vũ đã không chơi nữa mà chạy về phía cô, mọi người càng ngạc nhiên hơn, đoán xem đây có phải là bạn gái của cậu không.
"Chị d... Chị Vy sao chị lại ở đây?" Suýt nữa là cậu buộc miệng gọi chị dâu rồi.
Diệp Vy mỉm cười, nụ cười có chút cứng ngắc, "Tôi đến đây với bạn." Cô vội vàng đứng dậy, kéo hai người bên cạnh vẫn còn đang ngơ ngác đứng lên, "Tôi còn có việc, đi trước đây." Cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây nhưng dường như có người không chịu hợp tác.
Hà Như kéo tay cô lại không cho đi, cô nhìn Hàn Lăng Vũ nở nụ cười, "Thật ra là bọn tớ không có việc gì đâu, muốn đến đây xem cậu chơi bóng thôi." Nói rồi cô quay sang trừng Diệp Vy, đã bảo là giúp cô làm quen với cậu ấy mà.
Diệp Vy bây giờ chỉ muốn lao đến bóp chết Hà Như, không thấy các cô đang trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trỏ rồi à!
Lưu Diệc Văn chạy đến bên cạnh Hàn Lăng Vũ, cậu không ngờ mình chỉ tùy tiện chỉ cũng trúng phải người quen của cậu ta, mà người quen này còn là một mỹ nữ nữa chứ, sao cậu chưa nhìn thấy bao giờ nhỉ.
Cậu chìa tay về phía ba cô gái, "Chào các cậu, mình tên Lưu Diệc Văn, bạn của tên này." Cậu chỉ vào Hàn Lăng Vũ, ở đây cậu có biết Hà Như, cô thường đến đây và cũng hay tham gia vào các câu lạc bộ, tính cách của Hà Như giống với Lưu Diệc Văn, thích náo nhiệt và hòa đồng, nên hai người rất dễ dàng biết nhau.
Hà Như và Lưu Diệc Văn nói chuyện vui vẻ với nhau, còn bên này Hàn Lăng Vũ thấy Diệp Vy thì rất vui vẻ cũng không nghĩ gì nhiều, cậu định nói chuyện với chị dâu thì bị cô ngăn lại.
"Lúc khác nói." Nói rồi cô mặc kệ Hà Như, kéo Bảo Nghi rời đi.
"Đợi tớ với!" Hà Như thấy hai người bỏ đi thì vội vàng chào tạm biệt Lưu Diệc Văn và Hàn Lăng Vũ, rồi đuổi theo hai người đang đi ở phía trước.
Lưu Diệc Văn quay sang nhìn Hàn Lăng Vũ, "Bạn gái à?" Phải biết rằng thằng này chưa bao giờ chủ động tới gần con gái, vậy mà hôm nay lại chào hỏi thân thiết như vậy, nếu nói là bạn bè bình thường cậu sẽ không bao giờ tin.
"Không phải." Hàn Lăng Vũ cảm thấy điều đó ngay cả trong ý nghĩ cậu cũng không dám nghĩ, đùa sao, anh họ không giết cậu mới lạ đó, cậu thật sự rất sợ anh họ.
"Vậy là ai?" Lưu Diệc Văn hỏi.
"Chị dâu tao." Nói xong cậu rời đi, vừa đi cậu vừa suy nghĩ xem trưa nay có nên mời chị dâu đi ăn cơm để tạo quan hệ không nhỉ?
Lưu Diệc Văn bị bỏ lại phía sau thì sững sờ, chị dâu à?
......
"Diệp Vy, đợi tớ với!" Hà Như vừa chạy phía sau vừa gọi.
Diệp Vy nghe vậy cũng rủ lòng thương mà dừng lại, thấy Hà Như đuổi kịp thì lại đi tiếp.
"Ấy, từ từ..." Hà Như vội ngăn cản, "Tại sao cậu lại bỏ đi hả, rõ ràng tớ đã nói với cậu là giúp tớ làm quen với Hàn Lăng Vũ cơ mà!" Hà Như nhìn Diệp Vy giận dỗi nói.
Diệp Vy thở dài đầy chán nản, cô cảm thấy vô cùng hối hận khi nói ra quan hệ của mình và cậu ta, bây giờ cô nói cô và cậu ta không quen thì Hà Như có tin không?
"Lúc đó nhiều người không tiện." Bảo Nghi thấy Diệp Vy không nói gì thì lên tiếng.
Hà Như nghe vậy thì cũng suy nghĩ một chút, đúng là lúc đó nhiều người không hợp để nói chuyện, dù sao Hàn Lăng Vũ lại là nhân vật nổi tiếng trong trường.
Hà Như nhìn Diệp Vy đầy vẻ đáng thương, "Vậy lần sau cậu nhớ giúp tớ đấy."
Diệp Vy vội vàng trả lời, "Được rồi, được rồi, bọn mình đi thôi." Diệp Vy đi nhanh, cô không muốn tiếp tục nói đề tài này nữa đâu.