Nhu Tiểu Vũ nở nụ cười, hướng tới Bạch Khinh Dạ, trong mắt chất chứa si mê.
Ngược lại anh chẳng quan tâm, còn không lên tiếng coi cô ta như người vô hình.
“Khinh Dạ, sao anh đến đây ăn mà không gọi cho em?” Cô ta lại gần, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh.
“Sao tôi lại phải gọi cho cô?” Bạch Khinh Dạ nhíu mày nhìn cô ta, đồng thời ngồi dịch sang bên cạnh Ôn Noãn hơn.
Cô ta bị bẽ mặt, hai cánh môi cắn chặt vào nhau, ánh mắt liếc sang Ôn Noãn, khóe môi đột nhiên mỉm cười.
“Khinh Dạ, hình như anh vẫn chưa biết chuyện liên quan tới Ôn Noãn nhỉ?”
“Ý cô là sao? Chẳng lẽ là bệnh tình của cô ấy?” Anh sốt sắng hỏi cô ta.
Nhu Tiểu Vũ thật sự ghen tỵ tới phát điên khi thấy anh quan tâm tới Ôn Noãn như vậy, cô ta lắc đầu cười nói:
“Không phải, bệnh tình của Ôn tiểu thư đây rất tốt, không có vấn đề gì cả, vấn đề ở đây là chuyện xảy ra giữa Ôn tiểu thư và Chu thiếu gia cơ.”
“Là chuyện gì?”
Thanh âm của Bạch Khinh Dạ trầm thấp tới mức lạnh lùng.
Nhu Tiểu Vũ cười mỉm:
“Khinh Dạ, anh không thắc mắc sao cô ta lại phản bội Chu Hoàng Anh để đến với anh à? Sao anh có thể dễ dàng tin tưởng cô ta đến thế? Cô ta chỉ đang lợi dụng anh mà thôi.”
Bạch Khinh Dạ lạnh mặt không đáp, Nhu Tiểu Vũ lại nói tiếp:
“Em cũng tình cờ biết được chuyện này mà thôi, nghe nói là cô ta còn lấy cắp tài liệu của Bạch thị để đem tới cho Chu Hoàng Anh cơ mà.”
Ôn Noãn không biết cô ta nghe thấy mấy chuyện đó ở đâu, mặc cho cô ta nói hươu nói vượn gì thì cô cũng chỉ quan tâm tới phản ứng của Bạch Khinh Dạ thế nào mà thôi.
Vẻ mặt của anh không lộ chút cảm xúc nào, Nhu Tiểu Vũ thầm cảm thấy kì lạ, sao anh không có chút phản ứng gì vậy? Cô ta mỉm cười, lục lọi trong túi xách rồi đưa cho Bạch Khinh Dạ xem mấy tấm ảnh mà cô ta mất bao nhiêu công sức mới lấy được.
“Khinh Dạ, em có ý tốt muốn cảnh báo anh mà thôi.
Cô ta cùng với Chu Hoàng Anh tới quán bar này, nhìn là biết chẳng có chút tốt đẹp gì.
Ai biết hai người bọn họ đã làm những gì?” Nhu Tiểu Vũ chế nhạo cô, còn sắc mặt của Bạch Khinh Dạ cuối cùng cũng lộ ra chút khó coi.
Cô muốn xem cô ta định giở trò gì, thì ra là lôi mấy tấm ảnh cũ ra để công kích cô, Ôn Noãn lên tiếng nhắc nhở Nhu Tiểu Vũ:
“Nhu Tiểu Vũ, đó cũng chỉ là chuyện quá khứ mà thôi, tình cảm giữa tôi với Khinh Dạ rất tốt, cô không cần phải lo, à hơn nữa chuyện lần trước ở phòng khám, không biết cô có sao không nhỉ?”
Vừa dứt lời, vẻ mặt của cô ta đã tái nhợt, Nhu Tiểu Vũ tưởng rằng Bạch Khinh Dạ sẽ tức giận và đuổi Ôn Noãn ra khỏi Bạch gia nhưng anh lại chẳng có phản ứng gì, cô ta siết chặt tay thành nắm đấm, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.
Cô ta cố gắng mỉm cười, trả lời:
“Ôn tiểu thư nói gì vậy? Tôi thì có chuyện gì chứ?”
“Khinh Dạ, sắp tới là sinh nhật của em, ba của em muốn gặp anh nữa đấy, anh có thể đến dự sinh nhật của em chứ?”
Cô ta thản nhiên khoác tay anh thân mật, hoàn toàn coi sự có mặt của Ôn Noãn là vô hình, Bạch Khinh Dạ điềm tĩnh rút tay ra, lạnh lùng đáp:
“Tôi sẽ suy nghĩ.”
Nhu Tiểu Vũ mừng rỡ:
“Thật chứ?!”
“Cảm ơn anh, Khinh Dạ, em sẽ chờ anh!” Cô ta nhìn sang Ôn Noãn, ánh mắt vô cùng hả hê như người chiến thắng, sau đó liền đứng dậy:
“Khinh Dạ, lần trước anh để quên vật này ở chỗ em này, em mang trả cho anh đây.”
Cô ta lấy ra một chiếc bật lửa tinh xảo trong túi xách rồi đặt lên trên mặt bàn, nói tiếp:
“Không còn chuyện gì nữa, em đi đây.”
Nhu Tiểu Vũ liếc đểu Ôn Noãn một lần nữa rồi mới rời đi, sau khi cô ta đi thì không ai lên tiếng cả, Ôn Noãn nhìn anh thấy anh vẫn bình thản ăn cơm, vẻ mặt không bày tỏ cảm xúc gì.
Còn trong lòng cô, cảm xúc đang như một mớ hỗn độn, tại sao anh lại không từ chối Nhu Tiểu Vũ? Tại sao khi nhìn thấy những tấm ảnh đó anh lại không tức giận như lần trước?
Ôn Noãn vẫn còn nhớ rõ ánh mắt đỏ ngầu đáng sợ của anh vào đêm hôm đó, Bạch Khinh Dạ đã khiến cô rất sợ hãi, còn lần này anh chẳng có chút cảm xúc gì, cô lại cảm thấy hụt hẫng?
Cô muốn dùng cả một đời để bù đắp lại sai lầm kiếp trước, nhưng chẳng lẽ cô đã lầm rồi sao? Lầm về tình cảm mà kiếp này anh dành cho cô?
Có