Ôn Noãn thấy phòng quả nhiên đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng đồ đạc của cô chẳng còn lại gì, ngay cả ảnh chụp cùng với ba mẹ cô cũng không còn.
Từ nãy tới giờ dì Thẩm cứ nhìn cô như muốn nói gì đó, Ôn Noãn bèn mở lời:
“Dì Thẩm, dì muốn nói gì với con đúng không?”
Bà giật mình, nét mặt thoáng bối rối, bà rất vui khi gặp lại Ôn Noãn nhưng đồng thời cũng rất lo lắng, vì bà hiểu những con người ở ngôi nhà này không phải là những người tốt.
“Tiểu thư, cô nói như thế không sợ bọn họ nổi giận sao?”
Dì Thẩm lo những người ở đó sẽ làm hại cô, nhưng Ôn Noãn chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng:
“Dì Thẩm, nếu con sợ thì đã không quay trở lại đây rồi.”
Không riêng gì ba người Tú Linh, Đinh Cẩn Lễ và Lương Thục Khiết mà dì Thẩm cũng cảm thấy sự thay đổi của cô, bà không rõ cô đã trải qua chuyện gì nhưng vẫn dặn dò:
“Noãn Noãn, cẩn thận vẫn hơn, bây giờ con giống như đang ở trong hang cọp rồi.”
“Con biết rồi, cảm ơn dì Thẩm.”
Lúc này, bên dưới nhà Đinh Cẩn Lễ giận tới nỗi đập vỡ luôn chén trà trong tay.
“Lão gia…đừng giận dữ, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Lương Thục Khiết nhẹ giọng xoa dịu ông ta, lồng ngực ông ta phập phồng lên xuống vì tức, thanh âm rít từng tiếng qua kẽ răng:
“Nó dám ở đây tác oai tác quái sao? Đòi tiền? Thật đúng là không coi ai ra một cái gì!”
Tú Linh đang run rẩy, ông ta bất ngờ quay sang nhìn cô khiến cô ta giật bắn người.
“Không phải căn nhà này đã là của chúng ta rồi hay sao? Sao nó dám mở mồm ra đòi tiền?”
“Ba, con nhỏ đó đúng là đã ký vào giấy chuyển nhượng rồi, nhưng nó lại lôi ba mẹ của nó ra để ép con và mẹ.”
Đinh Cẩn Lễ hừ lạnh một tiếng, Ôn Noãn cũng uy hiếp ông ta để lấy cổ phần của công ty, bây giờ lại muốn đòi lại cả căn nhà.
“Xem ra nó muốn lấy lại mọi thứ đây mà.” Ông ta nghiến răng ken két.
Tròng mắt Đinh Cẩn Lễ hiện lên một sự gian ác, ôm ta siết chặt tay thành nắm đấm, buột miệng buông một câu khiến cả Tú Linh và Lương Thục Khiết biến sắc mặt.
“Chi bằng làm nó biến mất luôn cùng với ba mẹ nó đi là xong!”
“Ông nói cái gì vậy?”
Bà ta quýnh quáng nhìn lên lầu chỉ sợ Ôn Noãn nghe thấy, Đinh Cẩn Lễ nói tiếp:
“Sao? Đằng nào nó cũng đang ở nhà của chúng ta, ra tay dễ như bỡn.”
“Ông quên là nó có Bạch Khinh Dạ chống lưng rồi à? Nhỡ nó xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ không để yên cho chúng ta đâu.”
“Hừ!”
Đây cũng là điều mà ông ta e ngại, nếu như không có Bạch Khinh Dạ thì hay rồi, ông ta chỉ cần búng tay một cái là Ôn Noãn sẽ đi tong.
Tú Linh suy nghĩ nãy giờ chợt xen vào:
“Ban nãy con thấy nó xách va li tới, có khi nào nó và Bạch Khinh Dạ không còn quan hệ gì nữa không?”
“Nhìn thái độ hống hách của nó thì mẹ nghĩ là không có chuyện đó đâu.” Lương Thục Khiết nhíu mày đáp.
Nhân lúc Đinh Cẩn Lễ và bà ta đang bàn bạc với nhau, Tú Linh len lén đi lên cầu thang nhìn trộm xem Ôn Noãn đang làm gì.
Không ngờ cô cũng không hề khoá cửa, Tú Linh mở hé ra rồi nhìn vào bên trong, cô ta nghe thấy tiếng khóc thổn thức của Ôn Noãn.
“Hức…”
Trong lòng Tú Linh càng thêm chắc mẩm Ôn Noãn đã bị Bạch Khinh Dạ đá đít ra khỏi Bạch gia.
Nhất định thái độ hống hách lúc nãy chỉ là diễn kịch mà thôi.
Tú Linh đem chuyện này thuật lại cho Lương Thục Khiết và Đinh Cẩn Lễ nghe.
Nhưng cô ta vẫn muốn xác định chắc chắn hơn, một lúc sau đi lên lầu gõ cửa phòng Ôn Noãn.
“Noãn Noãn, chị vào được không?”
“Chị vào đi.”
Cô ta bước vào thấy Ôn Noãn lấy tay lén quệt nước mắt, bèn khẽ nhếch môi cười khẩy.
Thay đổi sắc mặt, Tú Linh giả vờ lo lắng hỏi:
“Noãn Noãn, em sao thế? Có chuyện gì thì nói cho chị biết, chị nhất định sẽ giúp em.”
Cô ta nắm lấy bàn tay cô, Ôn Noãn cố gắng nín nhịn để không hất tay cô ta ra.
Thanh âm buồn bã đáp:
“Chị…thực ra ban nay là em nhất thời nông nổi, em không hề có ý đó, sự thật là…em và Bạch Khinh Dạ